Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tặng ba lô

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Tô Mạn là một người theo trường phái hành động, nói được làm được, vừa trở lại văn phòng, liền nói Trình Hiểu Hồng thông báo tin tức xuống đại đội, tìm kiếm những xã viên có tay nghề.

Trình Hiểu Hồng theo thói quen tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng rất nhanh liền nghĩ lại, sao mình càng ngày càng giống trợ lí cá nhân của Tô Mạn vậy?

Từ sau khi kết thúc buổi tuyển chọn diễn viên, nhóm xã viên không hề thấy phiền mà còn tích cực tham gia các hoạt động của công xã tổ chức. Rất nhiều người cảm thấy mình có tay nghề, liền đi đến đại đội báo danh. Hội phụ nữ ở đại đội liền tập hợp danh sách rồi giao lại cho Tô Mạn bên này.

Ngoài mong đợi, bên trong mười mấy cái đại đội, Tô Mạn đã chọn ra được khá nhiều nhân tài. Có thợ mộc, thợ khoá, thợ làm gốm, may vá, đầu bếp...đủ các ngành nghề.

Ngay cả chị dâu thứ hai là Tống Ngọc Hoa cũng đăng kí tham gia.

Tay nghề của cô là may vá, cũng không phải là kĩ năng gia truyền đặc biệt gì, chỉ là cô cảm thấy mình rất thích làm cái này. Nhìn một bộ quần áo mà người khác mặc, Tống Ngọc Hoa có thể may ra một bộ giống y chang vậy, thậm chí có khi còn đẹp hơn.

Người nhà họ Tô chưa từng coi trọng tay nghề của Tống Ngọc Hoa. Dù sao trước đó hoàn cảnh tương đối khó khăn, không dư tiền để mua vải về may đồ, cơ hội để cô làm quần áo cũng không được nhiều. Hơn nữa mọi người đều cảm thấy quần áo may đẹp hay xấu cũng chỉ để mặc, không có gì khác nhau lắm.

Ai ngờ, bây giờ công xã lại coi trọng những người có tay nghề.

Biết đội sản xuất đem tên của Tống Ngọc Hoa báo lên công xã, lại nghe Quách đại đội trưởng nói chuyện này sẽ do Tô Mạn phụ trách, người nhà họ Tô đều cảm thấy yên tâm.

Buổi tối chờ Tô Mạn về nhà, Lý Xuân Hoa liền chạy lại hỏi thăm: ”Con gái, con nói mẹ nghe thử, nếu chị hai con được chọn trúng thì có chỗ tốt gì không?”

“Đương nhiên là có chứ mẹ, nếu được trúng tuyển, về sau lúc rảnh rỗi chị dâu có thể đi dạy người khác may quần áo, công xã cũng sẽ trợ cấp lương thực cho chị ấy.”

Nghe được lời này của Tô Mạn, những người còn lại trong nhà họ Tô đều bất ngờ.

Lý Xuân Hoa vội lên tiếng xác nhận: ”Gì? Vợ thằng hai mà còn có phúc phần này á?”

Thật ra trong hai đứa con dâu, bà chướng mắt con dâu thứ hai nhất.

Làm việc không được, lại còn không sinh được con trai, mấy năm qua cũng chỉ đẻ được một đứa con gái. Đầu óc còn chậm chạp, miệng thì câm như hến. Ai biết nó tự nhiên đạp trúng cái vận may gì, thoắt cái liền gặp chuyện tốt.

Tống Ngọc Hoa cực kì khẩn trương, bắt lấy tay Tô Mạn hỏi: ”Nhị Nha, em thấy chị có khả năng không?”

“Hiện tại chưa chắc chắn, mai mốt em còn định sẽ tổ chức một buổi phóng vấn, chị cứ đậu được phỏng vấn rồi tính tiếp.”

“Vợ thằng hai, nghe Nhị Nha nói chưa, con phải tích cực biểu hiện cho tốt, làm cho nhà ta được hãnh diện.” Lý Xuân Hoa nghiêm túc nói, bà cảm thấy dạo gần đây trong nhà càng ngày càng tốt lên.

Tô Mạn gật đầu khích lệ: ”Chị dâu mà trúng tuyển, công điểm có khi còn nhiều hơn cả anh hai đấy.”

Tô Nhị Trụ: ”...” Cảm thấy có chút rét lạnh vì bị uy hiếp.

Tống Ngọc Hoa vẻ mặt tươi cười nói: ”Nhị Nha, chị sẽ cố gắng nỗ lực, tranh thủ kiếm được nhiều công điểm hơn cả anh hai em.”

Lâm Tuyết Cúc nhìn bộ dáng khoe khoang của em dâu, lập tức cảm thấy không vui: ”Nhị Nha Nhị Nha, em xem thử chị có thể làm gì? Thật ra chị may quần áo cũng đẹp chán.”

Tô Mạn cẩn thận đánh giá trên dưới, lại thản nhiên đáp: ”Chị dâu, em thấy trên người chị có khí chất của người làm chiến sĩ thi đua đấy.”

Nghe được lời này của Tô Mạn, trong lòng Lâm Tuyết Cúc lập tức phấn khởi: ”Chứ còn gì nữa, hiện tại chị cực kì siêng năng đó nha.”

“Bởi vậy cho nên, chị dâu, chị vẫn nên cố giữ vị trí chiến sĩ thi đua của mình là được rồi. Đừng nghĩ quá nhiều, mỗi người đều có một sở trường khác nhau.”

Lâm Tuyết Cúc có thể hiểu ý của Tô Mạn, cô em chồng đang nói, mình ngoại trừ việc ra sức làm cu li, mấy chuyện khác đều chưa từng trông cậy gì.

Lý Xuân Hoa thấy con dâu cả ỉu xìu như hoa héo, cười đến nỗi trên mặt hằn từng nếp gấp: ”Vợ thằng cả, tay nghề của con thật sự kém xa vợ thằng hai. Con cứ thành thành thật thật làm việc là được rồi.”

“...” Lâm Tuyết Cúc xém xíu bẻ gãy đôi đũa ở trong tay.

Chờ đến lúc Tô Mạn về phòng nghỉ ngơi, Tống Ngọc Hoa liền đem theo cái ba lô nhỏ mà cô may xong mấy bữa trước cầm lại đây.

Trước đó Tô Mạn khen thưởng cho cô một mảnh vải, Tống Ngọc Hoa lấy may cho con gái mấy bộ quần áo, còn dư lại một ít vải, cô liền làm thêm cái ba lô nhỏ cho Tô Mạn.

Tô Mạn đang chuẩn bị đi ngủ sớm, thấy Tống Ngọc Hoa tới tặng đồ cho mình, cô liền lên tiếng hỏi: ”Sao chị không tự may cho mình?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 171

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.