Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ gian xảo

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Tô Dạng cảm thấy bất lực trước trí tưởng tượng phong phú của Tống Ngọc Hoa.

789 lại cảm động xông ra: ”Ký chủ, thật tuyệt vời. Tôi có thể cảm nhận được giá trị thiện ý trên người cô ấy. Tiến độ của nhiệm vụ cũng đã đạt được 20%, chắc chắn là nhờ công lao của chị dâu cô. Cô ấy đúng là một người tốt, lại còn biết hướng thiện, tích cực thay đổi bản thân...”

Tô Mạn gật đầu hỏi lại: ”Ừ, cho nên bị người khác ăn hiếp mới không biết phản kháng.”

789:”...”

Trong phòng đối diện, Lâm Tuyết Cúc vẫn luôn ghé đầu vào cửa sổ để nghe ngóng tình hình. Vừa nhìn Tống Ngọc Hoa bước ra khỏi phòng của Tô Mạn, cô mới lén lút nói với chồng mình: ”Tống Ngọc Hoa kia chả biết ăn trúng cái gì mà thông minh hẳn lên? Còn biết đi lấy lòng Nhị Nha, tặng đồ cho em ấy! Sao em không nghĩ ra được nhỉ? Tự nhiên để vụt mất một cơ hội, thật là tức chết đi được.”

Tô Đại Trụ đang nằm trên giường đấm bóp chân, vừa nghe vợ mình than thở vừa nghĩ thầm, không phải em tiếc không muốn đưa tặng sao? Gì mà không nghĩ ra ở đây? Nhưng đương nhiên câu này cậu không dám nói ra khỏi miệng, cuối cùng đành cố gắng khuyên nhủ: ”Vợ thằng hai tặng đồ cho Nhị Nha, anh thấy cũng bình thường thôi mà, có gì kì quái đâu, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Hứ, có anh mới nghĩ như vậy, đến cả mẹ còn chưa được nhận quà từ em ấy, thế mà lại đem đi tặng Nhi Nha, còn không phải tại lần tuyển chọn người này sao, chắc chắn là muốn ám chỉ Nhị Nha giúp đỡ em ấy.” Lâm Tuyết Cúc phát hiện chồng mình càng ngày càng dễ tin người, lại tiếp tục bài ca than thở: ”Thật không thể tin được, ngày thường chả hé răng nói nửa lời, ai ngờ tâm nhãn nhiều vậy đâu. Chúng ta vẫn bị em ấy lừa suốt từ đó tới giờ.”

Tô Đại Trụ không thể hiểu được logic của phụ nữ, chả hiểu trong cái đầu bé tí kia sao lại tưởng tượng được nhiều chuyện như vậy?

Lâm Tuyết Cúc càng nghĩ càng rầu rĩ, vì cô cảm thấy mình sắp có nguy cơ đến nơi.

Mẹ chồng hiện giờ là diễn viên trong đoàn biểu diễn, vài ngày nữa còn chuẩn bị tập kịch cho tiết mục mừng tết Nguyên Đán. Đại Nha đi học ở cao trung, Nhị Nha thì khỏi bàn tới, người ta còn đang làm cán bộ đấy! Bây giờ vợ của em hai vô dụng như vậy, cũng chuẩn bị đi làm để lãnh trợ cấp, thế còn cô thì sao...

Không được, cô cũng không thể rảnh rỗi, phải chứng tỏ được năng lực của bản thân: ”Đại Trụ, em sẽ tham gia xây dựng đồng ruộng cơ bản của năm nay.”

Xây dựng đồng ruộng cơ bản là tranh thủ lúc nông nhàn để xây dựng. Có thể coi là một loại hình khai hoang mở rộng, công việc này tương đối vất vả, ngày thường cũng chả mấy ai nguyện ý đi làm. Tuy rằng công điểm rất cao, nhưng phụ nữ đều không muốn đi vì ngại mệt. Trước đây nhà họ Tô đều do ba anh em thay phiên nhau đi, mỗi lần đi biểu hiện đều không tốt, chỉ làm qua loa cho xong việc.

Tô Đại Trụ nghe Lâm Tuyết Cúc nói xong, hai mắt liền mở lớn, vội lên tiếng hỏi: ”Tuyết Cúc, em định đi thật hả?” Sao tự nhiên khi không lại đòi đi xây dựng đồng ruộng cơ bản làm gì, không phải bị chập mạch rồi chứ?

Lâm Tuyết Cúc cắn răng nói: ”Em phải cố gắng giữ cái danh chiến sĩ thi đua, muốn được như vậy phải biểu hiện tốt, làm một phần tử tích cực. Đúng rồi, Đại Trụ, anh cũng phải đi, đến đó rồi thì biểu hiện tốt một chút, nếu anh mà không đi thì biết tay em.” Nói rồi liền hung hăng nhéo cánh tay của chồng mình, Tô Đại Trụ đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, thầm cảm thấy số phận của mình thật bất hạnh.

Ngày hôm sau, Tô Mạn liền xách ba lô mới để đi làm.

Lý Xuân Hoa biết là con dâu thứ hai tặng nên khen Tống Ngọc Hoa một hồi không dứt miệng. Lâm Tuyết Cúc ở bên cạnh, vừa nhìn em dâu vừa cảnh giác. Hừ, đúng là cái đồ gian xảo, không chỉ biết lấy lòng Nhị Nha, giờ con vươn tay lấy lòng cả mẹ chồng.

Tô Mạn cũng không quan tâm suy nghĩ của mấy người trong nhà. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến công tác huấn luyện,phải nhanh chóng lập công rồi sớm ngày tăng lương tiến chức, với lại điều quan trọng nhất là sau vụ này, cô sẽ kiếm được không ít điểm khen thưởng.

Công tác huấn luyện lần trước cô thu được tận 100 điểm thánh mẫu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Tô Mạn ăn mấy bữa đồ ngon.

Trình Hiểu Hồng làm việc khá nhanh nhẹn, rất nhanh đã báo lại cho Tô Mạn, cô đã sắp xếp cho mấy người kia đến đây phỏng vấn xong xuôi.

Tô Mạn gật đầu hỏi: ”Đã tìm được địa điểm để tổ chức huấn luyện chưa?”

Chắc chắn bọn họ không thể suốt ngày dùng phòng họp được, ngoài hội phụ nữ thì trong công xã vẫn còn có mấy văn phòng hội nhóm khác nữa.

Trình Hiểu Hồng nghe vậy liền đáp: ”Trừ phòng hội nghị ra thì còn có thể đi đâu được nữa, hay là tôi đi đến kho hàng xem thử?”

“Thế cô đã đến trường trung học hỏi chưa?”

Trình Hiểu Hồng nghe Tô Mạn gợi ý thì mới nhớ ra, sao cô lại quên mất chỗ này nhỉ?

Tô Mạn lại liếc nhìn về phía của Đinh Mẫn. Trải qua một hồi phong ba bão táp, Đinh Mẫn đã thuần thục hơn xưa, vừa nhìn đã hiểu ý mà Tô Mạn muốn ám chỉ: ”Tô cán sự, nếu không thì chuyện đi tìm địa điểm huấn luyện cứ giao cho tôi phụ trách đi?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 158

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.