Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi phỏng vấn

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

Tô Mạn nghe Đinh Mẫn tự giác nhận việc thì rất hài lòng, cô lập tức cười rồi nói cảm ơn: ”Vậy phiền cho Đinh cán sự rồi, chuyện này vốn có thể đi tìm Lưu chủ nhiệm ở phòng tổng hợp để nhờ, nhưng tôi cảm thấy năng lực làm việc của phòng chúng ta rất khá, việc gì có thể tự làm thì vẫn nên tự thân vận động, không cần phải làm phiền đến người khác, mọi người thấy tôi nói có đúng không?”

Đinh Mẫn cùng Trình Hiểu Hồng nghe vậy thì tự nhiên gật đầu theo bản năng, cảm thấy lời này của Tô Mạn rất có lí.

Vương Phương ngồi ở bàn bên cạnh lại xụ mặt không vui, cô giả vờ đang xem văn kiện, vẻ mặt buồn bực rầu rĩ, miệng thì mím lại thành một đường thẳng.

Nhưng nhớ lại mấy lời mà trước đó dì cả đã nói với mình, Vương Phương đành hậm hực bắt chuyện với Tô Mạn: ”Chuyện là...Tô cán sự, có việc gì cho tôi làm không?”

Tô Mạn nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Vương Phương rồi cười đáp: ”Cám ơn Vương cán sự đã có ý tốt, nhưng mà việc này tôi phải hỏi qua ý của Hách chủ nhiệm đã. Nếu tất cả mọi người đều hỗ trợ cho tôi, vậy sẽ không có ai xử lí công tác của hội phụ nữ, như vậy không được thích hợp cho lắm.”

Vương Phương vốn rất kiêu ngạo, nghe Tô Mạn từ chối thì quay đầu không thèm để ý tới nữa.

Tô Mạn thấy thái độ của Vương Phương thì cũng không nhiều lời, cô cảm thấy không hiểu đầu óc của người này suy nghĩ như thế nào? Công tác của hội phụ nữ nhiều như vậy, nào là xuống nông thôn an ủi, thăm hỏi tình huống của các nhóm xã viên, triệu tập nữ đại biểu đi tập huấn...đủ thứ chuyện để làm, vậy mà người này có thể ở không rồi rảnh rỗi như vậy, nhìn qua còn tưởng không có việc gì cho cô ta làm.

Dưới sự giúp đỡ của Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn, công tác huấn luyện diễn ra cực kì thuận lợi.

Địa điểm phỏng vấn được chọn là ở trường trung học công xã, thời gian là vào cuối tuần, tranh thủ tổ chức lúc học sinh được nghỉ học.

Hiệu trưởng Đinh vì muốn giúp đỡ con gái, lập tức nhường ra mấy phòng học cho bọn họ. Vì thế chuyện bố trí hiện trường tự nhiên giao xuống cho Đinh Mẫn.

Cuối tuần Tô Mạn thông báo triệu tập mọi người đến trường học để phỏng vấn. Đương nhiên không chỉ có một mình cô, đi theo còn có Hách chủ nhiệm, hiệu trưởng Đinh và cả Lưu chủ nhiệm của văn phòng tổng hợp.

Buổi phỏng vấn được tổ chức cực kì quy mô và đầu tư, còn có cả băng rôn treo ở lối vào. Bọn họ còn cho mời hai bạn học sinh đứng trước cổng tiếp đón những người này.

Tô Thu Nguyệt muốn nhân cơ hội này đến xem náo nhiệt, sẵn tiện đoạt được nổi bật. Ai ngờ Tô Mạn vừa trông thấy cô, câu đầu tiên liền hỏi: “Chị thi cử thế nào rồi, kết quả sao, có tốt không?”

Tô Thu Nguyệt nghe mấy lời này liền nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, trước khi đi chỉ để lại một câu: “Chị phải về kí túc xá đọc sách tiếp đây.”

Nhóm xã viên lần đầu tiên tham dự buổi phỏng vấn, ai nấy đều cảm thấy hồi hộp lo lắng, nhưng sau khi tới trường học, nhận được sự tiếp đón tỉ mỉ và nhiệt tình của ban tổ chức, cả đám lại kích động mong chờ.

Tô Mạn còn đặc biệt chuẩn bị nước trà và hạt dưa cho những người này.

Chờ đến khi tâm trạng của bọn họ bớt căng thẳng, Tô Mạn mới đi mời nhóm người Hách chủ nhiệm qua đây nói chuyện. Chỉ là Hách chủ nhiệm biết chuyện lần này do thư kí Trình giao toàn quyền cho Tô Mạn, cho nên buổi huấn luyện này không do hội phụ nữ phụ trách. Vì thế liền dứt khoát giao cho Tô Mạn lên đài phát biểu.

Tô Mạn cũng không từ chối, cô lên đài rồi nở nụ cười tươi rói: “Đầu tiên, tôi xin gửi lời cảm ơn đến mọi người đã giúp chúng tôi duy trì công tác. Tôi biết, trước đây người nào có tay nghề đều không nỡ truyền ra cho người khác học hỏi. Cho nên hôm nay mọi người có thể tới đây, tôi thật sự rất phấn khởi. Bây giờ tôi xin xác nhận lại một lần nữa, mọi người có nguyện ý chia sẻ kĩ năng của mình cho người khác hay không? Tôi tôn trọng ý nghĩ của các vị, tuyệt đối sẽ không áp đặt và cưỡng bách mọi người.”

Cả đám khẩn trương nhìn Tô Mạn rồi gật đầu, cảm thấy đến lúc này rồi còn lo nghĩ gì nữa, có cơm ăn mới là quan trọng nhất, dù sao cũng chả phải tay nghề gia truyền, có chia sẻ cũng không sao.

Một bà lão giơ tay lên hỏi: “Cô gì ơi, thật sự có trợ cấp sao?”

Hách chủ nhiệm đứng ra trả lời: “Đương nhiên là có rồi, nhưng phải xem tình huống cụ thể như thế nào, nếu mọi người chỉ làm qua loa cho có, vậy chắc chắn trợ cấp cũng sẽ rất ít.”

Nhóm xã viên ở phía dưới gật gù tỏ vẻ đã hiểu, đây là yêu cầu bọn họ phải chỉ dạy đàng hoàng, nếu dám giấu diếm tay nghề, vậy trợ cấp sẽ ít đi.

Lại có một người đàn ông trung niên giơ tay hô lớn: “Vậy cho tôi hỏi chút, nếu dạy tốt thì được trợ cấp những gì?”

“Sẽ được tính theo công điểm, dạy một tiết thì được mười công điểm. Công điểm này có thể quy đổi ra lương thực, công xã sẽ phụ trách phân chia, mọi người cứ yên tâm.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.