Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đậu phỏng vấn

Phiên bản Dịch · 1092 chữ

Chờ cho mọi người yên tĩnh lại, Tô Mạn mới tuyên bố buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu. Từng người rút thăm số thứ tự rồi ngồi chờ ở phía ngoài, cứ đến phiên ai thì người đó bước vào phòng học để phỏng vấn.

Có vài xã viên trước đó từng công tác ở trong thành phố, sau lại vì đủ loại nguyên nhân mà phải về quê trồng trọt, tay nghề để không cũng chả có tác dụng gì. Vừa hay lần này công xã tạo cơ hội, bọn họ liền tích cực tham gia.

Tô Mạn nhìn nội dung của buổi phỏng vấn, cảm thấy chỗ này đúng là có nhiều cao thủ ẩn mình.

Mới chỉ có một cái công xã Bắc Hà nho nhỏ đã đào được cả đống nhân tài. Nếu bọn họ mà tìm kĩ càng thêm chút, có khi còn phát hiện thêm nhiều người hơn.

Dưới sự tham dự của nhóm người Hách chủ nhiệm, Tô Mạn chọn được tổng cộng tám người trong danh sách.

Bên mảng may vá thì tuyển được hai người, người thứ nhất là một phụ nữ trung niên, người thứ hai là Tống Ngọc Hoa. Tô Mạn còn chọn ra được hai vị nữ đồng chí đảm nhiệm phần dệt áo lông, một vị thợ mộc và một vị thợ ngoã...

Mặt khác, cô còn chọn ra được một bà cụ tự giới thiệu mình biết chăn nuôi gà, nghe nói trước kia trong nhà bà ấy nuôi tận 20 con, giá trị năng suất cũng khá cao. Nếu không phải nhà nước ra lệnh cấm tư nhân chăn nuôi, bà còn có thể tiếp tục nuôi nhiều hơn. Có vài người trong đội cũng đứng ra làm chứng cho bà, vì vậy Tô Mạn quyết định sẽ giữ lại người này.

Trên thực tế cũng không ít người có năng lực, chỉ là Tô Mạn cảm thấy hiện tại chưa cần dùng tới, vì vậy toàn bộ đều ghi vào danh sách dự bị. Chuẩn bị sau khi đợt huấn luyện này kết thúc thì mới tiếp tục sắp xếp cho bọn họ.

Tám người thông qua buổi phỏng vấn được Tô Mạn phát cho một tờ đăng kí, xong xuôi thì cô cho bọn họ về nhà nghỉ ngơi. Chờ sau khi buổi huấn luyện bắt đầu thì sẽ thông báo cho bọn họ đến đây nghe giảng.

Hách chủ nhiệm nhìn tờ danh sách ứng cử viên mà không khỏi cảm khái: “Mấy người này tay nghề khá tốt, chỉ tiếc là...”

Tô Mạn cười đáp: “Không sao cả, sau này những người như vậy sẽ được trọng dụng, hoàn toàn không bị uổng phí đâu.”

Trong lòng Hách chủ nhiệm cũng hi vọng tay nghề của bọn họ được sử dụng. Tuy bây giờ nông nghiệp là quan trọng nhất, nhưng con người phải không ngừng hội nhập và tiến bộ với cái mới thì mới khá lên được.

Chuyện chuẩn bị giáo trình giảng dạy đều do một tay Tô Mạn phụ trách toàn bộ.

Cô có thể nhìn thấy mọi người đều rất hứng thú với hai bộ môn là may và dệt. Rốt cuộc thì kĩ năng này không kiếm ra tiền, bọn họ vẫn có thể sử dụng trong gia đình được, ví dụ như may vá quần áo, túi xách...người phụ nữ nào cũng thích mình khéo tay hay làm, cho nên Tô Mạn đã sắp xếp hai người giảng dạy cho hai môn này. Dù sao trường trung học cũng không thiếu giáo viên, đến lúc đó cứ chọn ra một phòng trống rồi giảng dạy là được.

Người nhà họ Tô bên này, vừa nghe tin Tống Ngọc Hoa đậu phỏng vấn thì mừng như được mùa. Đương nhiên những người vui sướng không bao gồm Tô Nhị Trụ và Lâm Tuyết Cúc.

Vẻ mặt của Tô Nhị Trụ nhìn vợ mình một cách mơ hồ: “Sao Ngọc Hoa lại trở thành giáo viên rồi?”

Lý Xuân Hoa liếc cậu ta một cái rồi cười phấn khởi: “Đây là do con dâu nhà ta có tương lai, vợ thằng hai, lần này con làm tốt lắm.”

Tống Ngọc Hoa nhận được lời khen thì tươi cười thẹn thùng.

Cô cũng cảm thấy hiện tại bản thân đã tự tin và mạnh mẽ hơn trước nhiều, cuộc sống cũng ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt, không hề giống với ngày xưa.

Lâm Tuyết Cúc nhìn vẻ vui sướng cùng phấn khởi của Tống Ngọc Hoa và mẹ chồng, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đến nỗi quai hàm sắp rớt ra ngoài.

Lúc trước cô dành được danh hiệu chiến sĩ thi đua, cũng chưa từng nhận được nửa lời khen nào của mẹ chồng, bây giờ thì hay rồi!

“Ha hả, con có một tin vui muốn thông báo cho mọi người đây.”

Lý Xuân Hoa đang cười thì chợt tắt ngúm, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lâm Tuyết Cúc rồi hỏi lại: “Con lại đang âm mưu gì đó? Một ngày không gây chuyện thì không chịu nổi hả?”

“...Con đang chuẩn bị đi tìm Quách đại đội trưởng để đăng kí tham gia xây dựng đồng ruộng, vài ngày nữa là con phải xuất phát theo đội ngũ rồi.”

Người nhà họ Tô vừa nghe được mấy lời này, ai nấy đều im lặng không một tiếng động.

Đặc biệt là Lý Xuân Hoa, bà nhìn chằm chằm vào con dâu cả rồi nói: “Vợ thằng cả, con có bị bệnh không vậy?”

“Con không có bị gì hết, con nói nghiêm túc mà, đây là chuyện quan trọng, mẹ đừng xem thường.”

Hòn Đá vừa ăn cơm mà Tô Mạn đem về, vừa nói lí nhí: “Mẹ con nói là phải làm...phần tử tích cực, bởi vì mẹ muốn hơn thím hai.”

Lâm Tuyết Cúc lập tức đè đầu thằng nhỏ xuống rồi cười chữa ngượng.

Hòn Đá bị mẹ đè đầu thì thuận thế cúi xuống rồi tiếp tục ăn cơm.

Lý Xuân Hoa lập tức nhìn ra được tính toán trong lòng Lâm Tuyết Cúc, bà cười ha hả: “Được, con muốn đi thì đi đi, đến lúc đó đừng có khóc lóc đòi về.”

“Con mà khóc á?” Lâm Tuyết Cúc cười hai tiếng rồi cứng rắn đáp trả: “Mẹ cứ chờ mà xem, đời này Lâm Tuyết Cúc con chưa từng thua kém ai, thậm chí vừa vào cửa con đã sinh được hai đứa nhỏ.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.