Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn tránh

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Sáng ngày hôm sau, đồng chí Lâm Tuyết Cúc liền đi tìm Quách đại đội trưởng để đăng kí danh sách.

Vẻ mặt của Quách đại đội trưởng lâm vào khó xử.

Ông còn đang nghĩ nể tình mặt mũi của Tô Mạn, muốn chiếu cố cho người nhà họ Tô một chút, còn định sẽ không sắp xếp tên của bọn họ vô danh sách. Dù sao biểu hiện của người nhà họ Tô vào năm ngoái rất thảm, đến lúc đó lỡ làm Tô Mạn mất mặt thì hỏng việc.

Nhưng mà tình huống bây giờ là sao?

Quách đại đội trưởng vò đầu bứt tai, đang không biết phải làm như thế nào, ai ngờ ý chí của Lâm Tuyết Cúc rất kiên định, còn không ngừng vỗ ngực cam đoan: “Tôi là chiến sĩ thi đua của đại đội mà, phải làm một tấm gương sáng cho mọi người noi theo!”

Ông thấy cô ngoan cố như vậy, vì thế đành viết tên Lâm Tuyết Cúc vào, viết xong còn bỏ lại một câu: “Mai mốt đừng có hối hận.”

Lâm Tuyết Cúc bĩu môi tỏ vẻ không phục, hừ, xem thường cô hả, cô là chiến sĩ thi đua đấy nhé!

Sau khi Lâm Tuyết Cúc báo danh, không ngờ lại vô tình gây ra làn sóng ảnh hưởng tốt đến mọi người. Quách đại đội trưởng ca ngợi cô một hồi, sau đó lại tiếp tục chiêu mộ thêm người, nhóm xã viên thấy vậy cũng không dám viện lí do để từ chối, cuối cùng đành chấp nhận đăng kí theo.

Chuyện này còn truyền tới tận nhà mẹ đẻ của Lâm Tuyết Cúc.

Hai ngày nay Tô Mạn đang bận rộn việc chia lớp công tác huấn luyện, cho nên không hề biết những chuyện ở nhà. Tốn mất mấy ngày Trình Hiểu Hồng mới sắp xếp xong một thời khoá biểu để cho mọi người theo học. Vào mỗi cuối tuần sẽ có một tiết, còn người đi học sẽ do nhóm cán bộ trong đội sắp xếp.

Về phần công cụ để học tập sẽ do mọi người tự chuẩn bị, không chuẩn bị được thì công xã sẽ cung cấp.

Tô Mạn làm tốt các công tác mới đi tìm thư kí Trình để báo cáo tình huống. Ông cũng không coi trọng chuyện này cho lắm, nhưng nội tâm vẫn ngứa ngáy, muốn xem thử coi sao.

Thư kí Trình nghĩ thầm, dù sao bây giờ cũng đang lúc nông nhàn, mai mốt vào mùa vụ bận rộn thì ông sẽ cho ngưng kế hoạch này ngay.

“Cô tự mình sắp xếp là được rồi, có khó khăn gì thì cứ đi tìm Tiểu Vương.”

Tô Mạn cười nói: “Thư kí Trình, việc huấn luyện chỉ là chuyện nhỏ, tôi có thể tự sắp xếp được, nhưng nếu tôi thật sự nhận được công việc trong xưởng thì sao? Chúng ta có làm hay không?”

“...Gì? Có thể nhận được á?” Thư kí Trình có chút nghi ngờ, đừng nghĩ ông là một thư kí của công xã, thật ra ông còn chưa từng tiếp xúc với các lãnh đạo trong xưởng bao giờ. Người ta vừa có quyền vừa có tiền, cũng chả hơi đâu mà để ý đến một thư kí công xã nhỏ nhoi như ông.

Tô Mạn gật đầu khẳng định: “Tôi chỉ nghĩ làm thử một chút, lỡ có thể thành thì sao? Cũng không biết ý kiến của ngài thế nào, mai mốt nếu thật sự nhận được công việc, vậy danh tiếng của công xã cũng sẽ lên như diều gặp gió, ngài thử suy xét lại coi.”

Trong lòng thư kí Trình cực kì rối rắm.

Thật ra ông rất muốn đồng ý, chỉ là ông chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, luôn cảm thấy có chút phân vân.

Cuối cùng sau nửa buổi suy nghĩ, thư kí Trình mới nhíu mày nói: “Thôi được rồi, cứ thử xem sao...” Dù sao ông cũng không nghĩ cô thật sự sẽ nhận được việc.

Tô Mạn nghe được mấy lời này của thư kí Trình, trong lòng liền nắm chắc hơn mấy phần.

......

Công tác huấn luyện cuối cùng cũng dần đi vào quỹ đạo.

Nhóm học viên đầu tiên đa số đều tự mình đăng kí tham gia.

Dù sao học thêm tay nghề cũng không lỗ, ngày thường có muốn học người ta chưa chắc đã dạy cho đâu. Hiện tại có công xã tổ chức, đương nhiên đều tích cực tham gia.

Buổi huấn luyện đầu tiên, Tô Mạn còn đi dạo một vòng qua các lớp để giúp duy trì trật tự. Lúc mới đầu nhóm người dạy còn có chút mới lạ, nhưng dưới sự giúp đỡ của nhóm cán sự hội phụ nữ, bọn họ cũng chậm rãi làm quen, nghiêm túc bắt đầu dạy học.

Ngay cả người có tính tình mềm mỏng như Tống Ngọc Hoa cũng đã dần thích nghi.

Tô Thu Nguyệt còn ghé vào phòng học để quan sát tình huống của chị dâu nhà mình, vừa nhìn thấy đã bất ngờ không thôi.

“Chị dâu thay đổi từ lúc nào vậy, sao chị cảm thấy có chút không quen?”

Tô Mạn chắp tay sau lưng rồi nói: “Cả nhà mình ai cũng tiến bộ hết rồi, còn mỗi chị thôi đấy. Hiện tại chị dâu làm cô giáo dạy nghề, chị dâu cả tham gia công trình xây dựng, mẹ thì càng không cần phải nói. Hơn nữa bọn họ đều dựa vào bản lĩnh của chính mình, không hề đầu cơ trục lợi hay dựa dẫm quan hệ gì hết.”

Tô Thu Nguyệt nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy áp lực.

Trước kia cô là người có tương lai nhất ở trong nhà, kết quả bây giờ bị một đám đuổi kịp thậm chí còn vượt mặt.

Cô mới không về nhà có bao lâu đâu, hình như mới hơn có một tháng chứ mấy?

Thật ra Tô Thu Nguyệt cũng rất muốn trở về, chỉ là lo ngại chạm mặt Tô Mạn rồi bị hỏi han thành tích, cho nên theo bản năng mà trốn tránh.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.