Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến gây rối

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

"Thật ra chị... chị cũng rất cố gắng rồi, học kì này vẫn luôn ngoan ngoãn nghe giảng bài. Chỉ là thành tích tiến bộ tương đối chậm, Nhị Nha, em có biện pháp gì không?" Tô Thu Nguyệt nói với giọng yếu ớt.

"Biện pháp á?” Tô Mạn ra vẻ suy tư, sau đó nghiêm túc nói.

" Đương nhiên là có.”

Tô Thu Nguyệt lập tức bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

"Vậy em nói đi, mau nói cho chị biết làm thế nào mới có thể tăng thành tích?”

"Cần cù bù thông minh, người chậm thì phải bắt đầu sớm." Sau khi nói ra hai câu thành ngữ, Tô Mạn liền thong thả quay về văn phòng.

Tô Thu Nguyệt: "......"

Cô nhìn bóng dáng Tô Mạn đi xa, vội hét lên một câu: “Chị đây mới không ngốc, chị nhất định sẽ thi được thành tích tốt! Em cứ chờ mà xem.”

"Người bên ngoài, không được làm ồn!" Tống Ngọc Hoa ở phòng học kế bên la lên một tiếng.

"...."

Buổi chiều tan trường, Tô Mạn và Tống Ngọc Hoa cùng nhau về nhà.

Hai người nói một ít về tình hình huấn luyện lần này. Dù sao đây cũng là trải nghiệm lần đầu của Tống Ngọc Hoa, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân làm không đủ tốt.

Tô Mạn cười nói: " Không sao đâu, làm thêm vài lần huấn luyện là có thể quen việc. Ngay cả giáo sư đại học lần đầu lên bục giảng cũng không tránh khỏi việc lo lắng hồi hộp mà."

Tống Ngọc Hoa vô cùng hâm mộ nói: “Nhị Nha, em biết nhiều thật đấy."

"Mai mốt chị còn phải đọc sách rồi xem văn kiện này nọ, vẫn nên biết nhiều chữ mới tốt." Cứ như vậy Tống Ngọc Hoa liền muốn học chữ.

Dù trước đó cô đã từng vào lớp xoá nạn mù chữ, nhưng chỉ biết được một ít chữ cho nên cũng không tính là nhiều.

"Nhị Nha, nếu chị có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi em không?"

Nghe thấy người nhà của mình có ý chí cầu tiến, Tô Mạn tất nhiên không có ý kiến gì. Dù sao cái nhiệm vụ một nhà hoà thuận là mối ràng buộc giữa mấy người bọn họ lại với nhau. Cô đương nhiên hy vọng họ có thể ngày càng tiến xa hơn, tốt nhất không liên lụy đến cô, lại càng không nói đến điểm khen thưởng thánh mẫu kia.

"Nếu là trong thời gian em ở nhà thì không thành vấn đề."

Thời điểm hai người trở về vừa đúng lúc tan tầm, nhân viên công xã đến hỏi thăm một vài câu, Tống Ngọc Hoa đều vui vẻ trả lời.

Tô Mạn còn phải vội vã về nhà viết công tác tổng kết, không có thời gian tám nhảm với bọn họ, cho nên cô chỉ chào hỏi vài câu liền đi về nhà mình.

Vừa về đến cửa, liền nghe được tiếng gào của Lý Xuân Hoa: "Ông trời ơi, tôi đây là vận xui xẻo tám đời mới gặp phải loại thông gia thế này. Khác gì muốn uống máu ăn thịt tôi đâu."

Giọng nói nghe cực kỳ thê thảm, Tô Mạn chạy nhanh vào trong sân. Lập tức nhìn thấy Lý xuân Hoa đang ngồi ở trên băng ghế mà la to.

Tô Thiết Sơn cùng Tô Nhị Trụ, Tô Tam trụ đứng ngăn trở trước mặt bà. Mà ở phía trước bọn họ là một đôi vợ chồng già cùng hai người trẻ tuổi, Tô Mạn nhìn qua có chút ấn tượng, hình như là người nhà bên ngoại của chị dâu.

Nhìn tình huống không mấy tốt đẹp, cùng không khí giương cung bạt kiếm của hai bên, thậm chí thiếu chút nữa là đánh nhau, Tô Mạn không khỏi cất tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Xuân Hoa nhìn thấy cô trở về, lập tức như nhìn thấy một vị cứu tinh.

"Con gái ngoan, con mau nhìn xem, bọn họ ăn hiếp đến cửa lớn nhà chúng ta rồi! Bọn người này muốn đến đây gây rối, mới nói mấy câu không hợp liền ra tay đánh người! Mẹ phải tìm công xã để họ ra mặt giải quyết!"

Nghe Lý Xuân Hoa kêu lên như vậy, người nhà họ Lâm bỗng có chút lo lắng.

Đều là người trong cùng một cái công xã, mấy người họ ở Sơn Tiền đại hội cũng không phải không biết năng lực của Tô Mạn, càng không nói đến việc cô còn là cán sự của hội phụ nữ. Hơn nữa mỗi khi Hoa Dạng phát biểu ở trên đài, uy phong không thể nào diễn tả được.

Nhưng khi nghĩ đến con gái bảo bối nhà mình phải chịu thiệt thòi, bà ta lại cảm thấy có thêm mấy phần nắm chắc.

Cán sự thì đã sao? Là cán sự trong hội phụ nữ thì có thể tùy tiện bắt nạt dân chúng chắc?

Bà Lâm nhìn về phía của Tô Mạn rồi nói: "Em chồng của Tuyết Cúc, không phải là do nhà tôi đến gây sự. Chúng tôi đến đây là để đòi lại công bằng. Tại sao nhà họ Tô các người nhiều người như vậy lại cứ thích bắt nạt Đại Trụ cùng Tuyết cúc nhà chúng tôi? Cô là người của hội phụ nữ thì đáng lẽ ra nên bảo vệ phụ nữ, nhưng tại sao lại không bảo vệ chị dâu của mình?”

Lúc nói những lời này, người nhà họ Lâm rất tự tin, nhìn dáng vẻ của bọn họ, rõ ràng là muốn chống đối nhà họ Tô đến cùng.

Tuy ở Sơn Tiền đại đội, mặc dù nhà họ Lâm cũng không phải dạng tai to mặt lớn, nhưng tốt xấu gì bây giờ bọn họ người đông thế mạnh. Tất cả thành viên nhà họ Lâm đều là xã viên của Sơn Tiền đại đội, nếu nhà họ Tô thật sự cậy mạnh, bọn họ liền trở về gọi thêm người đến. Dù sao chuyện này cũng không thành vấn đề.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.