Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận được thư giới thiệu

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Làm công tác trong hội phụ nữ cũng giống như đi đánh giặc. Phải khắc phục từng khó khăn. Những người đi trước thường dễ dàng mắc sai lầm. Có một số người lại không dám phạm sai lầm, cho nên chỉ nhích từng bước một, vài người lại giống như Tô Mạn, không ngại vấp ngã mà xông xáo đi lên phía trước.

Khuôn mặt phúc hậu của bà nhìn đồng chí trẻ tuổi ở trước mặt, nói với giọng ôn hoà: “Công tác ở Bắc Hà khi khai triển có gặp khó khăn gì không?”

“Không có khó khăn gì lớn, hiện tại thư ký Trình cùng chủ nhiệm Hách rất coi trọng công tác của hội phụ nữ, nhóm xã viên cũng rất phối hợp.”

Tô Mạn nói xong, lại do dự nói thêm: “Nhưng mà có chút khó khăn nho nhỏ.”

Chủ tịch Nhậm hiếu kỳ nói: “Khó khăn gì thế, cô cứ nói.”

“Chính là trong quá trình tôi sửa soạn công tác, cảm thấy nếu chỉ một mình tôi sửa soạn thì có chút không đủ. Thật ra có rất nhiều điều đều cần phải xem xét và cân nhắc, mà cơ hội học tập ở bên công xã lại ít, lúc trước tôi có nghe nói trong thị xã mình có nhiều bộ phận nhà máy của nhà nước khai triển công tác rất tốt, cho nên tôi rất muốn tới đó để học tập.”

Chủ tịch Nhậm vừa nghe liền sửng sốt.

Không phải bà cảm thấy băn khoăn vì tư tưởng ham học hỏi của Tô Mạn không tốt. Mà điều bà nghĩ tới là, việc khai triển công tác của hội phụ nữ trong huyện cũng không làm bà vừa lòng.

Theo như lời Tô Mạn vừa nói, thì những người có gan dám phạm sai lầm trong huyện là rất ít. Các cô ấy đều làm từng bước công tác, cấp trên nói cái gì, các cô liền làm cái đó.

Nhưng nếu Tô Mạn muốn học, chủ tịch Nhậm đương nhiên sẽ không ngăn cản. Vừa mới rồi còn nói muốn trau dồi, muốn học tập. Người ta đã muốn học, sao còn có thể ngăn cản?

Hơn nữa, nhiều công tác ở các đơn vị và công xã nhà nước thật ra cũng có chút khác biệt, nhiều kiến thức cũng rất hữu ích. Rốt cuộc thì về sau cô bé Tô Mạn này cũng không nhất định bằng mọi giá phải lưu lại ở công xã.

Vừa có ý nghĩ này, chủ tịch Nhậm đột nhiên liền cẩn thận đánh giá Tô Mạn một chút.

Bà đột nhiên có chút tò mò, nếu có thể điều được cô bé này tới bên cạnh mình làm công tác, không biết sẽ mang đến cho mình bao nhiêu niềm vui và bất ngờ?

Chủ tịch Nhậm cúi đầu xem xét hồ sơ của Tô Mạn.

Lý lịch quá ngắn, tháng tám gần đây mới được phân công chức vụ. Tính đến giờ thời gian cũng chỉ mới hơn hai tháng……

Trong chốc lát tâm tư của bà chỉ nghĩ đến chuyện này, chủ tịch Nhậm nói: “Như vậy đi, lần này cô đến đây học tập, nhân cơ hội này hãy đi tới các xưởng khác xem xét một chút, cũng coi như là học hỏi thêm kinh nghiệm. Cô gọi điện nói với phía chủ nhiệm Hách một tiếng, ngày mai ở lại học hỏi thêm một ngày.”

Nghe được lời chủ tịch Nhậm nói, tảng đá chắn trong lòng Tô Mạn liền rơi xuống, trên mặt cũng là vẻ mặt vui sướng: “Cảm ơn chủ tịch Nhậm đã giữ lại, tôi nhất định sẽ nghiêm túc học tập, tranh thủ đem công tác làm càng tốt hơn.”

Chuyện này chủ tịch Nhậm đã mở miệng, so với việc bản thân Tô Mạn tự đi mở miệng với người ta thì đơn giản hơn nhiều.

Bí thư Lý bên cạnh chủ tịch Nhậm đưa cho Tô Mạn bức thư giới thiệu, để ngày mai cô tự đi đến nhà máy quốc doanh tìm chủ nhiệm hội phụ nữ. Ngày mai khi cô đi, sẽ gọi điện thoại cho hội phụ nữ bên kia sau.

Đem thư giới thiệu cất kĩ, trong lòng Tô Mạn bắt đầu cân nhắc lý do để ngày mai thoái thác.

……

Xưởng quần áo quốc doanh Nam Bình trong cả nước, hay chỉ nói trong toàn tỉnh cũng chẳng có danh tiếng gì. Nhưng nói tới trong toàn bộ huyện Nam Bình, thì đây cũng được xem là đơn vị nổi bật. Cái thời đại vật tư thiếu thốn như vậy, sao có thể làm việc trong một phân xưởng như này chứ, giống như thời nguyên thuỷ vậy .

Tô Mạn đi theo chủ nhiệm Cao của xưởng quần áo Nam Bình xem xét qua vài tình huống ở nơi này, trong lòng cô không có cảm xúc gì, nhưng thật ra 789 vẫn luôn ở trong đầu cô phát ra âm thanh kinh ngạc cảm thán: “Trời ơi, bọn họ cười vui vẻ quá, nội tâm ai nấy đều tràn đầy hạnh phúc. Trong một hoàn cảnh tồi tàn như này, vì sao bọn họ còn có thể vui vẻ như vậy nhỉ?”

Tô Mạn cũng không giải thích với nó, chuyên tâm trò chuyện với chủ nhiệm Cao. Nghe chủ nhiệm Cao mặt đầy kiêu ngạo nói tới chuyện này chuyện kia trong xưởng, cùng với công tác của hội phụ nữ.

Kỳ thật với những đơn vị kiểu này, công tác của hội phụ nữ thật ra không nhiều lắm.

Hội phụ nữ ở đây ngay cả cái văn phòng chính thức cũng chưa làm. Cùng với hội công đoàn hợp chung lại trong một văn phòng. Trong văn phòng cũng có cán sự, nhưng mà không thuộc về hội phụ nữ, mà là thuộc về hội công đoàn. Chẳng qua nếu chủ nhiệm Cao cần công tác, có thể sắp xếp các chị em cùng nhau làm. Rốt cuộc mặc dù chủ nhiệm Cao có chức vụ lớn, nhưng cấp bậc cũng chẳng có nhiều thực quyền.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.