Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uống trà tâm sự

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Tô Mạn cười rồi tiếp tục thuyết phục chủ nhiệm Cao: “Nếu các chị thuê một công nhân thời vụ, một tháng nào là phát lương thực, rồi những thứ khác nữa, thì cũng tốn không ít. Nhưng nếu để chúng tôi đến nơi này làm, mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhóm xã viên của chúng tôi rất thuần phác, làm nhiều thì lấy nhiều, làm ít lấy ít, cứ chốt số lượng rồi thanh toán sòng phẳng. Phía dưới công xã chúng tôi, ít nhất có thể sắp xếp 5-60 nữ xã viên tới làm công tác. Hơn nữa bảo đảm tay nghề chắc chắn. Không tính đến máy móc, 5-60 người đó tính thế nào cũng hơn hai mươi cái công nhân thời vụ, còn không cần các cô huấn luyện, không cần các cô giám sát. Cuối năm khi các cô giao nhiệm vụ, giao nhiều thì sản lượng nhiều, còn giao ít thì sản lượng ít, nói chung quyền chủ động đều do các chị cả, chị thấy tôi nói có phải hay không?”

Chuyện này bị Tô Mạn tính toán chi tiết rõ ràng như vậy, chủ nhiệm Cao nghe liền trợn mắt há hốc mồm.

Tuy rằng ngày thường cô ta không thể quản lí công tác trong xưởng, nhưng đã làm lâu như vậy, cũng biết trong xưởng mỗi lần thông báo sản lượng vừa đến, áp lực liền rất lớn. Hiện tại vật tư trong cả nước đều thiếu thốn, tục ngữ nói rất đúng, ăn, mặc, ở, đi lại. Quần áo lại là rất quan trọng. Bọn họ tuy rằng là nhà máy nhỏ, nhưng nhiệm vụ cũng rất lớn. Lại bởi vì nhà máy không lớn, cho nên không thể nuôi được nhiều công nhân, thế nên mới có chuyện không đủ chỉ tiêu về công nhân.

Nếu có thể làm theo lời Tô Mạn nói. Lập tức có nhiều người như vậy…… Vậy thì còn gì phải sợ về sản lượng nữa?

Ngẫm lại hình như cũng khá tốt. Nhưng chuyện này đâu có quan hệ gì với hội phụ nữ, cho dù có làm tốt, thì cũng chẳng liên quan gì tới cô ta cả.

“Chủ ý này rất tốt, nhưng không liên quan đến hội phụ nữ của tôi, lãnh đạo trong xưởng sẽ không nghe theo tôi.”

Tô Mạn tiếp tục nói: “Chủ nhiệm Cao, chị không nghĩ tới trong đó cũng có điểm tốt sao? Chị giúp phân xưởng mang về nhiều sản lượng, về sau tiếng nói trong xưởng không phải càng có trọng lượng hơn sao? Tóm lại, sản xuất là do hội phụ nữ trong công xã. Chị chính là cán sự hội phụ nữ, chuyện này không phải cũng liên quan trực tiếp đến chị sao?”

Chủ nhiệm Cao cũng không ngu, lúc trước không nghĩ kỹ, được Tô Mạn chỉ điểm như thế, nghe một cái liền hiểu được trọng điểm.

Đối với một nhà máy mà nói, điều gì quan trọng nhất? Đương nhiên là sản lượng. Nếu ai đem lại sản lượng tốt, người đó sẽ được trọng dụng.

Vì sao chủ nhiệm một phân xưởng so với phó chủ nhiệm phân xưởng lại lợi hại hơn? Còn không phải bởi vì chủ nhiệm phân xưởng là một công nhân lâu năm hay sao?

Chủ nhiệm Cao trầm mặc một lát, liền cười nói với Tô Mạn: “Giám đốc phân xưởng hôm nay ở đây, nếu không, chúng ta đi vào văn phòng ông ý ngồi nói chuyện thử đi?”

Giám đốc của xưởng quần áo Nam Bình tên là Chu Quốc An. Cũng coi như là người có năng lực, bằng không cũng sẽ không ngồi trên vị trí này.

Nhưng đối với những chuyện phát sinh bên ngoài như này thì ông ta thực sự không để ý, càng không cần phải nói là công tác của hội phụ nữ.

Cho nên khi thấy chủ nhiệm Cao dẫn theo cán sự của hội phụ nữ tới đây nói chuyện phiếm, ngay từ đầu ông ta cũng chuẩn bị đón tiếp, coi như cho đồng chí cán sự một chút mặt mũi.

Sau khi chủ nhiệm Cao nói với ông ta về kế hoạch Tô Mạn đã nhắc tới, ông ta mới bình tâm lại, chuẩn bị cùng Tô Mạn nói chuyện.

Chuyện mà vị cán sự Tô của công xã Bắc Hà này nói rất mới mẻ, nhưng Giám đốc Chu nghe ra trong đó cũng có chỗ tốt.

Nếu thật sự có thể tiến hành như vậy, thì về sau sản lượng của phân xưởng bọn họ có thể được nâng cao rất nhiều.

Hơn nữa nếu làm tốt chuyện này, thì không chỉ dừng lại ở việc hợp tác với một công xã, mà phía dưới huyện Nam Bình còn có rất nhiều công xã khác nữa.

“Chuyện bên phía công xã cô có thể làm chủ chứ?”

Tô Mạn nói: “Chuyện này nếu không phải đã được thư ký của chúng tôi gật đầu, tôi cũng không dám ở trước mặt giám đốc Chu nói này nói nọ. Bằng không thì chủ nhiệm Cao cũng sẽ không tha cho tôi.”

Chủ nhiệm Cao khẽ cười, lại nhìn giám đốc Chu nói: “Tô Mạn cũng là một cán sự xuất sắc trong hội phụ nữ chúng tôi đấy, chủ tịch Nhậm thường xuyên khen cô ấy, rất đáng tin cậy.”

Giám Chu gật gật đầu, vị chủ tịch Nhậm kia là một người lãnh đạo chân chính, ông vẫn luôn tín nhiệm. Ông ta suy tính trong chốc lát, lại có chút lo lắng: “Về vấn đề chất lượng …… dù sao đây cũng không phải là những người chuyên nghiệp.”

Tô Mạn cười nói: “Nếu chúng tôi đã nhận làm chuyện này, đương nhiên là phải làm thật tốt. Lúc đó các người có thể cử người trong xưởng đến kiểm tra chất lượng, nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của xưởng.”

Giám đốc Chu cũng là người cẩn thận, đương nhiên không thể chỉ nghe một cán sự nhỏ như Tô Mạn nói liền hoàn toàn quyết định, ông thận trọng nói: “Nếu có cơ hội, tôi vẫn muốn cùng với thư ký Trình của các cô ngồi xuống uống ly trà tâm sự, những chuyện khác gặp mặt rồi lại tính tiếp.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.