Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu óc không bình thường

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Trên thực tế, Quách đại đội trưởng muốn nói là, không cần một người chỉ ăn mà không làm, làm việc gì cũng không xong thì cho người tới nơi này chỉ càng thêm phiền. Nhưng đương nhiên là Tô Mạn sẽ lựa lời để thuật lại.

Thư ký Trình cười nói: “Như vậy không thể được, cấp trên muốn chiếu cố mỗi đội sản xuất. Đồng chí Thôi Hướng Bắc lần này cũng là một người được cử xuống, cô nên cân nhắc lại đi, dẫn cậu ấy tới đội sản xuất của các cô, bảo lão Quách sắp xếp cho thật tốt.”

Trợ lí Tiểu Vương lộ ra một ánh mắt đồng tình với Tô Mạn.

Tô Mạn thật ra cũng cảm thấy không sao cả, tính tình cậu thanh niên này thích đánh nhau, nhưng chắc cũng không đến mức đi đến một địa phương xa lạ vẫn còn có thể ngông cuồng. Thời gian dài có thể sẽ sửa đổi tính nết.

“Được, thư ký Trình, tôi sẽ chú ý đến cậu ta.”

Vừa nghe được cách sắp xếp này, Thôi Hướng Bắc vẫn luôn nhìn bầu trời quay sang liếc nhìn Tô Mạn một cái.

Tô Mạn nhẹ nhàng cười với cậu ta: “Đồng chí Thôi Hướng Bắc, chờ lát nữa xuống xe, cậu liền đi cùng tôi về đội sản xuất.”

Thôi Hướng Bắc khó khăn gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn bầu trời.

Tiểu Vương còn bắt chước cậu ta tò mò nhìn lên bầu trời, ngoại trừ trời xanh mây trắng, phong cảnh gì cũng không có.

Cũng không biết là đang nhìn cái gì.

Hắn cảm thấy đầu óc của cậu thanh niên này hình như có chút không bình thường, lại lần nữa đồng cảm nhìn về phía Tô Mạn.

Xe lộc cộc về đến công xã, bởi vì có chút chậm trễ, thời gian cũng không còn sớm, hiện tại đã sắp đến giờ tan tầm. Thư ký Trình dẫn bọn họ trở về văn phòng công xã.

“Tiểu Vương, cậu cùng đồng chí Thôi Hướng Bắc cầm hồ sơ đi xử lý một chút, còn nữa, viết thêm một cái thông báo tới đại đội Đại Kiều Loan, lát nữa đưa cho Tô cán sự mang về.”

“Được ạ, giờ tôi đi ngay.” Trợ lí Tiểu Vương lập tức đi làm việc. Thôi Hướng Bắc cũng chậm rì rì đi theo phía sau.

Chờ hai người rời đi, thư ký Trình lại nhanh chóng tới chỗ Tô Mạn để bàn bạc về chuyện ở trên huyện.

Tuy rằng chuyện này bọn họ đã thống nhất, nhưng sự thật là công xã Bắc Hà một chút chuẩn bị cũng đều chưa có. Nhân viên thì chưa được huấn luyện kĩ càng. Nhà máy sản xuất tổng hợp còn chưa thành lập, địa điểm cũng chưa lựa chọn. Thời gian cũng không còn nhiều để bọn họ chuẩn bị. Bây giờ thời tiết sắp trở lạnh rồi, qua tháng 11 là sẽ bắt đầu lạnh ngay.

Thế nhưng Tô Mạn không hề gấp gáp hay nóng nảy, cô làm việc gì cũng đều có kế hoạch, trong lòng sớm đã có sắp xếp.

“Thư ký Trình, việc huấn luyện cho các xã viên không cần phải vội, công việc may quần áo này nếu phải làm hoàn thiện cả một bộ quả thật là có chút khó khăn. Nhưng nếu chúng ta chỉ phụ trách một bộ phận, thì cũng không khó khăn như vậy. Ngày đó tôi tham quan xưởng quần áo đã phát hiện, rất nhiều người trong số họ đều tách rời ra để làm. Cuối cùng có người chỉ việc đem tất cả các bộ phận đó tiến hành khâu liền lại. Mấy nữa chúng ta cũng làm như vậy. Vấn đề kỹ thuật không thành vấn đề. Tuy là sẽ chậm một chút, nhưng cũng không sao, giai đoạn cuối cùng chúng ta sắp xếp càng nhiều người làm, tốc độ càng được đẩy nhanh.”

Nghe Tô Mạn phân tích rõ ràng, trong lòng thư ký Trình lập tức thả lỏng. Đối với chuyện xưởng quần áo này ông thật sự không thể nào hiểu rõ được: “Được, chuyện này giao cho cô. Còn chuyện nhà máy tổng hợp, tôi sẽ tìm một nơi thích hợp, nhưng cũng không thể tìm thấy ngay được. Cái nhà máy này không biết có thể hoạt động lâu dài hay không, nếu chỉ một thời gian ngắn, cũng không nên lãng phí về sau.”

Tô Mạn cười nói: “Thư ký Trình, ngài đã quên, trường trung học của công xã chúng ta có thể sử dụng được sao? Chúng ta làm công tác này nhưng cũng không thể chậm trễ việc nhà nông, sẽ chỉ làm sau khi đã tan tầm, vừa lúc học sinh cũng tan học, phòng học sẽ trống. Chờ đến khi học sinh đến kỳ nghỉ đông, đồng ruộng cũng bỏ không, thì phòng học cũng có thể dùng vào ban ngày. Thời gian vừa đúng lúc.”

“Đúng rồi.” Thư ký Trình cao hứng vỗ bàn một cái: “Tạm thời cứ sắp xếp như vậy. Chuyện này tôi sẽ nói rõ ràng với Tiểu Vương, quyết định dùng địa điểm đó.”

Sau khi giải quyết được hai vấn đề này, thư ký Trình liền phát hiện những lo lắng lúc trước của mình đều là không cần thiết, hết thảy đều rất thuận lợi.

Ông ta đối với biểu hiện của Tô Mạn càng thêm vừa lòng. Làm lãnh đạo nên càng phải giúp đỡ cấp dưới: “Tiểu Tô à, đơn xin gia nhập đảng cô mau chóng viết đi. Xong thì đưa luôn cho tôi.”

Không chỉ như vậy, danh hiệu cá nhân tích cực năm nay, ông ta cũng chuẩn bị cấp cho Tô Mạn.

Đến nỗi trước đó còn có ý nghĩ muốn chiếu cố cháu gái Trình Hiểu Hồng nhà mình, nhưng lúc này cũng bị ném sang một bên.

Chênh lệch quá lớn, ông ta không thể phản bội lương tâm mà làm điều bất công.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.