Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh niên nóng nảy

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Quách đại đội trưởng nghe câu hỏi của bà Ngưu cũng không hiểu ra sao, ông quay sang nhìn Tô Mạn: “Tô Mạn, chuyện này là sao?”

Tô Mạn hắng giọng, đem mọi chuyện đã phát sinh trên huyện kể lại một lần, sau đó liền an ủi bọn họ: “Thanh niên mà, có chút nóng nảy. Làm quen được là tốt rồi. Vả lại, cậu ta đã đến đại đội của chúng ta rồi, nếu thật sự gây chuyện, chúng ta còn có gì để sợ nữa? Bà Ngưu, bà đừng sợ, nếu cậu ta dám nổi khùng với bà, bà kêu lên một tiếng, cháu sẽ dẫn ba ông anh trai tới đây đập cho cậu ta một trận, như vậy bà yên tâm rồi chứ?”

Nghe được lời Tô Mạn nói, lúc này bà Ngưu mới thoáng yên tâm. Nghĩ lại thì thấy một thanh niên mới mười mấy tuổi đầu đã phải xa rời quê hương tới nơi này, kể ra cũng thật đáng thương, liền nói: “Thôi, cũng không sao, chắc là sẽ không gây sự đâu.”

Sau khi đem người dàn xếp xong xuôi, Tô Mạn mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, cô liền quay về nhà họ Tô. Mấy người trong nhà gần đây cũng thật là an tĩnh. Như thế nào lại không cãi nhau.

Tô Mạn xách đường đỏ và mì mang về từ trên huyện ra đưa cho Lý Xuân Hoa. Bởi vì hàng ngày cô thường hay ăn, nên giờ cũng đưa cho mọi người trong nhà ăn để bồi bổ khí huyết.

“Chờ một thời gian nữa con mua thêm bột ớt về, lúc nào trời lạnh thì lấy ra ăn cho ấm áp.”

Lý Xuân Hoa vẻ mặt tươi cười đem đồ vật cất đi. Bây giờ trong lòng bà vô cùng vui vẻ. Trước kia luôn hâm mộ trong nhà mấy người cán bộ thường có rất nhiều thứ tốt, nhà mình thì chẳng có hy vọng gì. Nhưng hiện tại nhà mình cũng có người để trông cậy vào.

Lúc ăn cơm, Tô Mạn liền đem chuyện làm quần áo nói với Tống Ngọc Hoa, nên ngay cả trong bữa ăn mà cô cũng phải huấn luyện, tranh thủ đào tạo người mới.

Tống Ngọc Hoa phấn khởi nói: “Nếu vậy thì chị cũng có thể làm quần áo kiếm tiền sao?”

Tô Mạn gật đầu: “Có tay nghề thì đều được.”

Đương nhiên Lý Xuân Hoa cũng không thể ngồi yên: “Con gái, vậy mẹ có thể làm hay không, thường ngày ngoại trừ những lúc cần diễn xuất, mẹ còn rất nhiều thời gian.”

Tô Mạn nói: “Thật ra là có thể, nhưng cuối năm lại là thời điểm mẹ bận nhất, mẹ thử nghĩ xem còn lúc nào khác không. Hơn nữa cuối năm mẹ đi biểu diễn, nếu được khen thưởng thì cũng không hề ít so với việc làm quần áo. Nghe thư ký Trình nói, năm nay có rất nhiều công xã đều gửi lời mời, muốn mẹ cùng mọi người đi diễn xuất đấy.”

Nghe được lời này của Tô Mạn, Lý Xuân Hoa vừa cao hứng lại vừa rối rắm, đây là chuyện có thể kiếm tiền nha.

Nhưng mà cuối cùng thì bà ta vẫn cảm thấy việc diễn xuất quan trọng hơn. Vì thế liền dặn dò Tống Ngọc Hoa: “Vợ thằng hai, con đến đó phải làm việc cho thật tốt, kiếm thật nhiều tiền đấy.”

Địa vị của Tống Ngọc Hoa ở trong nhà bây giờ đang thẳng tắp bay lên, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, có vẻ rất tự tin. Cô cười gật đầu: “Mẹ yên tâm đi.”

Trong lòng Lâm Tuyết Cúc tuy rằng vô cùng ghen tỵ, nhưng trên mặt vẫn còn tỏ ra cứng rắn: “Chỉ là kiếm tiền thì có gì để nói chứ, sau này tôi mà làm cán sự, so với việc này còn hay ho hơn nhiều.”

Lý Xuân Hoa khinh thường nhếch miệng: “Còn chưa được làm cán sự mà đã cong cái đuôi lên, con gái tôi mới là cán sự chính thức, cũng không có kiêu ngạo như vậy.”

Lâm Tuyết Cúc tức đến nỗi thiếu chút nữa cắn cả vào đũa.

Sau khi nói chuyện này xong, Tô Mạn liền chuẩn bị trở về nghỉ ngơi. Nhưng tự nhiên nhớ tới tên thanh niên trí thức cứng đầu của đội, cô lại lên tiếng nói với ba người anh trai của mình, bảo bọn họ đừng xung đột đánh nhau với tên thanh niên trí thức kia.

Tô Đại Trụ vốn thành thật, Tô Tam Trụ trước nay đều hiểu phải nên tránh hại tìm lợi, cả hai vừa nghe liền lập tức gật đầu đồng ý.

Tô Nhị Trụ lại bày ra vẻ mặt khinh thường: “Sao anh mày phải sợ nó? Nếu tiểu tử này dám chọc anh, anh sẽ khiến cho nó ăn không hết mà còn phải gói đem đi.”

Tô Mạn lúc này mới nhớ ra, trước giờ ở đây, Tô Nhị Trụ cũng được coi như là một đại ca của đại đội Đại Kiều Loan.

Tống Ngọc Hoa nói: “Nhị Trụ, Nhị Nha nói gì thì anh nghe theo đi. Bảo anh đừng gây chuyện thì anh cũng đừng gây chuyện.”

Tô Nhị Trụ vừa định nổi nóng, Tô Thiết Sơn liền đập bàn nói: “Nghe theo em gái út của anh đi, nếu dám làm loạn, lão già này sẽ từ anh!”

“……”

Đến tận khi trở về phòng, trong lòng Tô Nhị Trụ vẫn còn bất bình, cảm thấy vợ mình bây giờ càng ngày càng quá đáng. Đã không hầu hạ chồng, còn thường xuyên khiến chồng bị hạ thấp, giờ lại còn phá đám ngay trước mặt.

Hắn ngồi ở trên giường chỉ vào Tống Ngọc Hoa nói: “Dạo này cô càng ngày càng quá đáng. Có phải cô muốn ly hôn với tôi không? Đừng cho là tôi thật sự sợ cô. Bây giờ tôi đã không đánh cô, càng không sợ cô đi tố cáo.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.