Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng nhóm trộm gà

Phiên bản Dịch · 1087 chữ

Tô Nhị Trụ vừa nói như vậy, liền cảm thấy mình nghĩ thật đúng. Đã lâu rồi cậu ta không có đánh vợ. Chẳng lẽ Tống Ngọc Hoa vẫn còn muốn truy cứu những chuyện trước kia hay sao?

Tống Ngọc Hoa yên lặng đem con gái đặt lên giường: “Nếu anh không muốn sống với tôi nữa, thì cũng không sao cả. Dù sao hiện tại tôi cũng có thể tự nuôi bản thân. Tôi sẽ cho con đi học rồi nuôi nó nên người, chưa kể tôi còn có thể đi làm quần áo kiếm tiền. Như vậy, một mình tôi nuôi Gạo Kê Viên cũng không có việc gì.” Cô nhìn về phía Tô Nhị Trụ: “Thật ra cũng giống như anh đã nói, tôi và anh không hợp nhau, sao phải cố gắng miễn cưỡng ở cùng nhau làm gì?”

Nghe Tống Ngọc Hoa nói vậy, lòng Tô Nhị Trụ lập tức loạn lên.

Trước kia cô vợ này làm việc gì không thành, đều muốn dựa vào hắn. Hiện tại vợ mình càng ngày càng hỗn. Sau này đã có thể kiếm tiền, nói đi là đi thật.

Nếu bên nhà mẹ đẻ biết cô có thể kiếm tiền, cô lại thật sự muốn trở về. Nhất định bọn họ sẽ giữ Tống Ngọc Hoa lại mà không đuổi đi.

Giờ phút này, Tô Nhị Trụ thật vất vả để tập hợp tất cả sự tự tin còn sót lại.

Trước kia là hắn lo lắng Tống Ngọc Hoa đi tố cáo hắn, hiện tại là lo lắng Tống Ngọc Hoa thật sự rời khỏi hắn.

Hắn cũng không dám làm ầm ĩ với Tống Ngọc Hoa, yên lặng ra khỏi phòng, đi múc nước xong liền trở về. Trước kia còn hay sang phàn nàn oán giận với em trai út. Hiện tại Tống Ngọc Hoa có thể sẽ đem hắn nhốt ở ngoài, cho nên hắn cũng không dám ở bên ngoài quá lâu.

Thời điểm nằm ở trên giường, hắn yên lặng nhìn vợ mình đang nằm bên cạnh, trong lòng nghĩ, nếu sau này Tống Ngọc Hoa thật sự rời khỏi hắn, thì hắn nên làm sao?

Lúc này, ở nhà của bà Ngưu, Thôi Hướng Bắc căn bản ngủ không được. Ở trên giường lăn qua lộn lại vài vòng, rốt cuộc chịu không nổi cơn đói bụng, liền mở cửa sổ ra, từ bên trong chui ra ngoài. Sau khi nhìn trước ngó sau, quan sát hết xung quanh, liền cầm đèn pin của mình lên, đi về phía trong núi.

Hơn nửa đêm, Tô Mạn nghe được một trận âm thanh ầm ĩ.

Những người khác trong nhà họ Tô cũng rời giường ra xem thử.

Nhưng rất nhanh, bọn họ lại mau chóng trở về phòng.

Tô Mạn nghe thấy Tô Nhị Trụ đang kể lại chuyện với Lý Xuân Hoa: “Dân binh nhìn thấy trên núi có ánh lửa, liền đi lên xem, chỉ nhìn thấy lông gà rừng đầy mặt đất, nhưng lại không tìm thấy ai cả. Hơn nữa, căn cứ vào lời dân binh đã miêu tả lại hiện trường, người này rất có khả năng là thành viên của một băng nhóm nào đó, tổ chức đi ăn trộm gà.”

Lý Xuân Hoa sợ tới mức ôm ngực: “Là người thật sao, hay là ma vậy?”

Tô Tam Trụ nói: “Mẹ, người ta đã đi bắt trộm gà về ăn, còn có thể không phải là người sao?”

Lý Xuân Hoa lại lập tức hâm mộ không ngừng: “Trời ơi, còn có thể ăn được gà rừng nữa. Anh nói thử xem, ba người các anh cũng là đàn ông con trai, sao lại không nghĩ cách đi kiếm mấy món ăn hoang dã về ăn.”

Tô Đại Trụ thành thật lập tức nói: “Mẹ, không thể làm thế đâu, như vậy là phản bội xã hội chủ nghĩa.”

Từ lúc bắt đầu ăn chung, mỗi một thân cây ngọn cỏ trong đội, mỗi một khúc củi đốt lửa đều là tài sản chung của cả tập thể. Ai cũng không thể lấy trộm. Dù có bị ném linh tinh, thì cũng không thể nhặt về nhà. Nếu tự ý cầm vào, thì chính là phản bội lại xã hội chủ nghĩa. Là ăn trộm bị mọi người chỉ trích và căm ghét.

Bây giờ mỗi ngày mọi người có thể ăn hai bát cháo, nhưng cũng không ai đi lên núi tìm kiếm mấy món ăn hoang dã. Nhiều lắm thì công xã sẽ tổ chức cho mọi người cùng đi đánh cá, hoặc là hái rau dại mang về cho mọi người cùng ăn.

Đây là cung cấp cho mọi người cùng ăn, ai còn hứng thú và hơi sức đâu mà đi vây bắt mấy con vật kia.

Lý Xuân Hoa cảm thấy ba đứa con trai đều không có tiền đồ, liền trở về phòng, tiếp tục cùng chồng mình thảo luận vấn đề bắt gà rừng về ăn.

Tô Mạn ngáp một cái, tiếp tục ngủ. Loại chuyện như này, cô sẽ luôn mặc kệ.

Ngày hôm sau ra cửa đi làm, vẫn còn nghe thấy đám người trong đội bàn luận xem ai lại có lá gan lớn như vậy, nửa đêm dám mò lên núi đánh chén mấy món ăn hoang dã.

Trước tiên không nói đến chuyện bị dân binh bắt, chỉ nói về việc gặp phải đám rắn rết sâu bọ và lũ chuột trong núi, nếu vận may không tốt thì có khi còn gặp cả lợn rừng hoặc những loài thú dữ khác. Thật sự rất nguy hiểm.

Hơn nữa, nửa đêm còn ở trong núi, không thấy sợ chết khiếp sao?

Giữa đường Tô Mạn gặp phải Quách đại đội trưởng. Bởi vì chuyện nửa đêm qua, nên Quách đại đội trưởng không thể ngủ ngon, tinh thần có chút không tốt. Lúc nhìn thấy Tô Mạn, ông ỉu xìu buồn bã nói với cô về công việc chuẩn bị giao cho Thôi Hướng Bắc.

“Cô tiện thể báo cáo với thư ký Trình một chút, mùa vụ này cậu ta sẽ xuống đồng làm việc cùng chúng ta. Tôi cũng biết cậu thanh niên người thành phố này không quen phải xuống ruộng, nhưng thật sự tôi không tìm được công việc nào phù hợp với cậu ta. Chờ đến khi bắt đầu mùa đông, cậu ta cũng có thể quen dần giống như mọi người.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.