Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vượt quyền

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

Sau một hồi bị chế nhạo, trên mặt những người này đều có chút nóng ran.

Lúc này Tô Mạn mới đi ra nói chuyện: “Mọi người đừng gấp gáp. Nhóm đầu tiên thật sự đã đủ người rồi. Nhưng công xã không phải là cạn tình cạn nghĩa, chờ nhóm thứ hai đi, đến lúc đó tất cả sẽ được vào đội huấn luyện, cũng mau chóng biết được cách làm. Các cô cứ ổn định, bình tĩnh chờ thông báo trong đội. Vả lại, mấy cô đều lạc hậu như vậy, giờ có đi học, cũng theo không kịp.”

Lời này xem như xếp bọn họ thấp xuống một bậc. Đám người đó mặt mũi nóng bừng rời khỏi nhà họ Tô.

Lý Xuân Hoa thật ra lại có chút vui sướng khi người gặp họa: “Hừ, lúc trước không kiên trì đi theo công tác của con gái ta, bây giờ mới thấy hối hận. Đáng đời.”

Quay đầu lại liền nói với Tô Mạn: “Con gái, mẹ phải tham gia nhóm huấn luyện thứ hai. Dù sao cũng ở trong đội của chúng ta.”

Tô Mạn không phản đối, khi nào có nhóm thứ hai, đánh giá đội diễn xuất cũng không muộn. Đến lúc đó chuyện rắc rối này cũng giải quyết xong.

Lâm Tuyết Cúc đối với hành động của mẹ chồng mình thì thập phần coi thường.

Có gì ghê gớm chứ, không phải chỉ là làm quần áo thôi sao?

Cô mới không thèm!

Khi nhà máy sản xuất tổng hợp của công xã Bắc Hà đang tưng bừng rực rỡ mà khai trương, phía hội phụ nữ của huyện lại đột nhiên gọi điện thoại tới.

Là Tiết chủ nhiệm gọi điện thoại để hỏi chuyện về nhà máy sản xuất tổng hợp. Chỉ trích hội phụ nữ của công xã Bắc Hà đang gây náo loạn.

Hách chủ nhiệm bị phê bình một hồi, sắc mặt cũng không được tốt.

“Tiết chủ nhiệm, đây là chuyện của công xã Bắc Hà, là do thư ký Trình chỉ đạo, hội phụ nữ chúng tôi đâu có liên quan gì?”

Tiết chủ nhiệm không cho là đúng nói: “Đừng cho là tôi không biết, cái cô Tô Mạn ở hội phụ nữ các cô, không thể lẫn đi đâu được. Hội phụ nữ các cô không báo cáo về chuyện này sao? Đã được phê chuẩn chưa? Còn nữa, các cô coi nông dân như là công nhân, đó không phải là hành vi áp bức sao, thật đáng khiển trách.”

Nghe được lời này của Tiết chủ nhiệm, Hách chủ nhiệm thật muốn ngắt điện thoại.

Cuối cùng Tiết chủ nhiệm nói: “Mặc kệ là thế nào, công xã Bắc Hà các cô cũng phải tới hội phụ nữ trong huyện giải thích rõ ràng. Đặc biệt là cái cô Tô Mạn kia, cô ta tham gia vào chuyện này cũng không ít.”

Đến lúc này Hách chủ nhiệm không nhịn nổi nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Trở lại văn phòng, cô liền quan sát một vòng, sau đó trực tiếp chỉ vào Vương Phương: “Đồng chí Vương Phương, tôi có lời muốn hỏi cô. Chuyện công xã Bắc Hà thành lập nhà máy sản xuất tổng hợp, có phải là cô đã báo với cấp trên hay không?”

Vương Phương gần đây vẫn luôn không có việc gì làm, là người duy nhất trong văn phòng ăn không ngồi rồi.

Trong lòng vẫn luôn không phục, cảm thấy cả Hách chủ nhiệm và Tô Mạn đều nhắm vào mình. Bây giờ lại nghe Hách chủ nhiệm nói đến chuyện này, cô ta liền nói: “Hách chủ nhiệm, chuyện này đúng là tôi báo lên trên, nhưng tôi cũng không phải tùy tiện nói. Toàn bộ công xã đều đã biết, tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì là không thể nói.”

“Đúng là không có gì không thể nói ra, nhưng đây là công việc, chuyện này cũng chỉ có tôi mới có thể báo cáo với cấp trên. Cô lại tùy tiện đi nói bừa, như vậy là có ý gì, cô muốn vượt quyền sao?

Vương Phương không phục nói: “Tôi cũng không nói với người ngoài, chỉ nói với dì cả của tôi. Tôi và dì ấy thân thiết như vậy, chuyện này cũng không cần phải giấu đi.”

“Vậy cô đã nói thế nào với dì cả của cô, mà bà ấy lại cảm thấy chuyện này đều là do một mình Tiểu Tô làm? Hơn nữa nghe giọng nói của bà ta, còn vô cùng bất mãn với Tiểu Tô. Vương Phương, mặc dù cô luôn nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng ngày thường cô rốt cuộc là loại người như thế nào.”

Vẻ mặt Vương Phương có chút không được tự nhiên: “Chỉ là nói chuyện phiếm vài câu mà thôi, cần gì phải làm quá lên vậy chứ?”

Tô Mạn vốn dĩ không muốn quản chuyện này, nhưng lời Hách chủ nhiệm vừa mới nói đều mang theo tên của mình. Cô cảm thấy nếu chính mình không tự đứng lên, thì có vẻ quá yếu đuối. Nghĩ thế nào cũng giống như không thể đứng phía trước lãnh đạo, mà chỉ có thể núp ở phía sau.

Tô Mạn lời lẽ chính đáng đứng lên nói: “Đồng chí Vương Phương, lời nói của cô rất có vấn đề đó. Nếu Tiết chủ nhiệm chỉ bởi vì những lời tán gẫu của cô mà gọi điện thoại tới đây chất vấn chúng tôi, điều này chứng minh tác phong cá nhân của bà ấy không đủ nghiêm túc. Sao có thể bởi vì vài câu nói chuyện phiếm, tin vỉa hè mà lập tức việc tư xử theo phép công đối với chúng tôi? Nếu bà ấy đã gọi điện thoại tới, thì có phải chứng tỏ một điều là, khi cô nói chuyện phiếm với bà ấy là đang nghiêm túc báo cáo công tác hả?”

Vương Phương: “……”

Hách chủ nhiệm hừ một tiếng: “Nếu Tiết chủ nhiệm muốn chúng ta lên huyện, tôi đây liền đi một chuyến. Tôi còn muốn phản hồi với cấp trên một chuyện, công tác cá nhân của cán bộ mà không nghiêm túc cẩn thận, thì nên xử phạt như thế nào?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.