Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách chức

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Quyết định này làm Vương Phương kinh ngạc đứng bật dậy: "Hách chủ nhiệm, mấy người không thể làm như vậy. Tôi, tôi muốn vào huyện một chuyến..."

“Vào trong huyện tìm Tiết chủ nhiệm cũng không có tác dụng đâu. Chỉ tịch Nhậm nói, công xã Bắc Hà chúng ra có thể tự mình sắp xếp.” Hách chủ nhiệm xụ mặt nhìn về phía cô.

Nước mắt của Vương Phương nhanh chóng rơi xuống.

Hơn nữa nhìn cô khóc thảm như vậy cũng rất đáng thương.

Nhưng Tô Mạn không có một chút gì gọi là lòng đồng cảm. Ở trong văn phòng này, trừ Vương Phương ra, dù là Đinh Mẫn hay Trình Hiểu Hồng đều là người có bối cảnh. Nhưng dù Trình Hiểu Hồng hay là Đinh Mẫn đều không có lợi dụng điều đó để phá hoại chuyện của cô.

Có lẽ có, nhưng cũng không thành công. Cái này không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Không có chuyện Tô Mạn sẽ bỏ qua cho một tai họa ngầm như vậy. Trong tương lai cô vẫn còn rất nhiều việc cần làm, nếu luôn có người tới gây phiền phức thì không tốt chút nào.

Hơn nữa chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng muốn đưa lên mặt báo, làm cho Tô Mạn cảm thấy rất phản cảm.

Cô đã cho Vương Phương cơ hội. Công việc của hội phụ nữ nhiều như vậy, chỉ cần Vương Phương có một chút ý nghĩ muốn phát triển là có thể tìm ra một đống công việc để làm rồi. Biểu hiện thật tốt để cho người khác nhìn thấy. Nhưng cô ta lại bám riết không bỏ, lựa chọn dựa vào người dì làm cán bộ của mình mà tổn hại đến cả lợi ích của những người khác.

Việc này thì không thể nhịn nổi.

Trình Hiểu Hồng cùng Đinh Mẫn cũng có chút chột dạ.

Bởi vì những chuyện mà Hách chủ nhiệm đang nói, trước đây các cô cũng đã trải qua.

Bây giờ bọn họ thấy thật may mắn vì đã thay đổi suy nghĩ, bằng không kết cục của Vương Phương bây giờ cũng có thể chính là kết cục của các cô.

Hách chủ nhiệm nói: “Chúng ta làm việc công khai công bằng, cứ để mọi người giơ tay biểu quyết đi. Người nào đồng ý quyết định này thì giơ tay.”

Nói xong, cô là người đầu tiên giơ tay lên.

Nhìn thấy cô giơ tay, những người khác đương nhiên đều không chút do dự mà vươn tay ra.

Vương Phương mắt ngập nước nhìn từng người giơ tay lên, trong lòng lập tức hoảng sợ không chịu được.

Cô tự biết trên hồ sơ của những người bị đuổi ra khỏi tổ chức đều ghi lại vết nhơ, về sau nếu muốn tìm công việc cũng vô cùng khó khăn.

Hách chủ nhiệm không quan tâm cô nghĩ như nào, đứng lên nói: “Được rồi, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Đồng chí Vương Phương, cô đưa công việc của mình để chuyển giao lại cho Đinh Mẫn, ngày mai không cần tới làm nữa.”

“Tôi không đồng ý.” Vương Phương mang vẻ mặt không cam lòng nói: “Các cô ấy cũng vụng trộm lười biếng giống tôi mà!”

Trình Hiểu Hồng cùng Đinh Mẫn còn chưa kịp nổi lên cảm giác đồng tình, vừa nghe đến đây hai mắt đã trợn lên, tức giận phản bác lại: “Chúng tôi mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, chỉ có mỗi một mình cô không làm việc thôi!”

“Vả lại lúc nào cô trông thấy chúng tôi nhàn rỗi, không phải mỗi ngày cô đều ngồi đằng kia chải đầu sao.”

Vương Phương phẫn nộ nói: “Không phải tôi không làm việc, là cô ta, cô ta không có sắp xếp công việc cho tôi!” Nói xong Vương Phương lại căm giận mà chỉ tay vào mặt Tô Mạn.

Tô Mạn mờ mịt nhìn sang Hách chủ nhiệm: “Hách chủ nhiệm, công việc trong văn phòng cũng cần tôi phải sắp xếp à?”

Hách chủ nhiệm cũng bị Vương Phương làm cho tức giận, cảm thấy cực kì nực cười. Đều là cán sự, vậy mà Vương Phương lại chờ Tô Mạn sắp xếp công việc cho mình. Cái cớ này mà cũng tìm ra được. Vì muốn đem tiếng xấu ném sang cho Tô Mạn, chuyện này mà Vương Phương cũng dám làm.

Cô cũng lười để ý: “Cấp trên đã đưa ra quyết định này, cô cứ dựa theo đó mà làm đi, nếu không phục thì có thể tới tìm Tiết chủ nhiệm. Dù sao dì cả nhà cô cũng là quản lý cấp cao mà.”

Lời này vừa nói ra, Trình Hiểu Hồng cùng Đinh Mẫn đều trộm nở nụ cười.

Dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, vừa bị nói như vậy, Vương Phương đã không nhịn được ra mặt, thở phì phì xách túi của mình rồi chạy đi, cũng không nói chuyện chuyển giao công tác nữa.

Nhìn thái độ này của cô ta, Hách chủ nhiệm lại thấy tức giận.

“Đinh Mẫn, cô tiếp quản công việc của cô ấy, có thấy khó khăn gì không?’’

Đinh Mẫn nhanh nhảu nói: “Không, không có, trong tay cô ấy có những việc gì tôi đều biết rõ.”

“Được, chờ tới khi tìm được người thích hợp, tôi sẽ phân chia công việc lại một lần nữa.”

Lần này Hách chủ nhiệm đã ra quyết định, nhất định phải tìm một người làm việc tốt về. Kiên quyết không cần người không làm mà đòi có ăn.

Hội phụ nữ công xã Bắc Hà đang muốn tuyển người!

Tô Mạn một lần nữa nghe được người ta nói chuyện này, cảm giác lung lay trong lòng ngày càng dâng lên.

Chờ lúc Hách chủ nhiệm ra ngoài văn phòng tìm thư kí Trình, Tô Mạn cũng đi ra ngoài theo: “Hách chủ nhiệm, tôi có chút ý tưởng về việc tuyển người.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.