Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai sáng

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

“Mẹ, ánh mắt quần chúng sáng như sao, nếu nhận đồ rồi thì ngày mai cả xóm đều biết cả đấy.” Tô Mạn đưa tay đỡ trán, cảm thấy mình phải khai sáng cho mẹ cô.

Lý Xuân Hoa lập tức tỉnh ngộ, việc này nếu để người khác thấy được rồi nói ra ngoài, con gái nhà mình ở trước mặt lãnh đạo cũng không còn mặt mũi gì nữa rồi.

“Ừ, từ nay về sau nếu có người đưa đồ đến nhà chúng ta, mẹ sẽ lập tức đuổi ra ngoài, không nhận gì nữa hết.”

Chuyện này của hội phụ nữ cũng không đem đến cho nhà họ Tô biến hóa gì quá lớn, nhưng dù vậy hai ngay nay họ cũng không hẳn là bình tĩnh.

Ngày mai đồng chí Lâm Tuyết Cúc cùng đồng chí Tô Đại Trụ phải xuất phát đi tham gia tiểu đội xây dựng đồng ruộng, đến tận khi tuyết phủ khắp mặt đất mới có thể trở về. Lần này đi chính là hơn một tháng.

Đồng chí Lâm Tuyết Cúc đối với chuyến đi này vô cùng mong chờ, lúc nào nói về chuyện này cũng trông y như một người chiến sĩ khí phách hiên ngang sắp lao ra sa trường, trông có vẻ rất hùng dũng và oai vệ.

Đến nỗi suy nghĩ của Tô Đại Trụ cũng không quan trọng cho lắm, bởi vì anh ta bị vợ mình ép, không đi không được...

Việc thứ hai là Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ muốn tham gia vào đội tuần tra. Gần đây những tên ăn trộm gà cực kì ngang ngược, thường xuyên ở trong núi tác oai tác quái, hơn nữa đều chạy rất nhanh. Khi dân binh nghe được động tĩnh chạy đến, cũng chỉ còn dư lại đầy lông gà trên mặt đất.

Việc này cũng khó trách, núi kia cao lại lâu đời rồi, thảm thực vật bên trong rất nhiều. Một người nếu trốn trong đó không hề dễ phát hiện chút nào.

Dân binh không đủ, đương nhiên cần tìm thêm người vào đội. Vừa lúc việc nhà nông đang nhàn rỗi, Quách đại đội trưởng liền nhờ nhóm trai tráng tham gia vào công tác.

Vẻ mặt của Tô Nhị Trụ hung dữ nói: “Nếu như để bị tôi bắt được, nhất định phải đánh cho chúng một trận. Làm hại ông đây nửa đêm cũng không thể ngủ yên.”

Tống Ngọc Hoa nói: “Đánh người làm gì? Bảo anh bắt người thì bắt thôi, không bảo anh đánh thì cũng đừng có đánh. Cái tính tình này của anh đúng là mãi không đổi được mà.”

Tô Nhị Trụ nghẹn một cục, nhưng cũng không dám hé răng nói nửa lời.

Tô Tam Trụ đảo đảo con mắt, nhỏ giọng nói: “Anh hai, buổi tối em với anh cùng nhau đi tham gia nhá.”

Tô Nhị Trụ gật gật đầu: “Ừ, đi chung cũng có thể để ý lẫn nhau.”

Buổi tối sau khi người nhà họ Tô đều đã đi ngủ, Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ đi ra cửa. Lúc sắp ra ngoài, Tô Tam Trụ còn trộm đi tìm cái balo đeo lên người. Lúc gặp mặt đám người trong đội tuần tra, Tô Tam Trụ còn chủ động xung phong nhận nhiệm vụ tuần tra bên trong rừng sâu.

Đội tuần tra đương nhiên không có ý kiến gì, còn ước có người đi đến nơi đó ý chứ.

Chờ hai anh em cùng nhau đi rồi, Tô Nhị Trụ nói với vẻ không vui: “Ngu thế, đi nơi đó làm gì? Để anh nói mấy câu là được rồi.”

Tô Tam Trụ nói: “Anh, chúng ta vào đó trộm gà ăn đi. Người ta có thể trộm ăn sao chúng ta lại không thể? Em mang cả diêm trong nhà theo này, tí nữa ăn cho đã thèm.”

Tô Nhị Trụ nuốt một ngụm nước miếng: “……”

Trong núi đen như mực còn có chút đáng sợ, cũng may hai anh em còn có thể để ý lẫn nhau, lại đều là đàn ông trưởng thành nên cũng không đến mức quá sợ hãi.

Thậm chí Tô Tam Trụ còn nói: “Em cũng có chút khâm phục bọn trộm gà rồi đấy. Tối như này mà cũng không thấy sợ gì.”

Tô Nhị Trụ không phục lên tiếng phản bác: “Có gì đâu mà sợ, nếu là anh, anh cũng dám. Chỉ cần có thịt ăn là được.”

“Vậy sao không thấy anh đi?”

“……”

Hai anh em không đấu võ mồm nữa, ở trong rừng tìm kiếm.

Vào lúc này hoa màu lớn lên không tốt nhưng thảm thực vật trong núi vẫn tươi tốt như cũ, việc này cũng giúp trong đây không thiếu các món ăn rừng núi.

Thực tế trước khi có nhà ăn lớn của đội, đàn ông trong các hộ gia đình cũng sẽ vào núi tìm kiếm đồ ăn. Sau khi có nhà ăn lớn rồi thì thói quen này dần được sửa lại.

Trước kia Tô Tam Trụ cùng Tô Nhị Trụ cũng là những người có thể lăn lộn, bây giờ đã quen đường lối mà ở trong rừng tìm kiếm.

Nhưng bởi vì không có ánh sáng nên hai người tìm đã hơn hai giờ rồi mà mới tìm được một con gà.

Tô Nhị Trụ cảm thấy may mắn, quay sang nói với em trai: “May là tìm được một con, không thì phí công sức chúng ta tìm nãy giờ. Đồ ăn buổi tối cũng tiêu hóa hết sạch rồi, đói muốn xỉu luôn.”

Tô Tam Trụ chờ không nổi vội vàng muốn xử lí con gà này.

“Gà này anh không cần xử lí nhiều, dùng lá cây bao lại rồi lấy bùn bọc vào, đặt trên đống lửa để nướng. Nướng xong rồi da tự động rời ra, lông cũng không cần vặt. Mùi hương kia không cần nói cũng biết thơm không chịu được.” Tô Tam Trụ vừa nói vừa chảy nước miếng.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.