Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn trộm gặp ăn trộm

Phiên bản Dịch · 1001 chữ

Tô Nhị Trụ có chút lo lắng: “Em ba, nhỡ đâu bị người ta bắt được thì sao?”

Về việc này Tô Tam Trụ đã sớm có dự tính: “Sợ gì, cứ nói là bọn ăn trộm gà làm, chúng ta đến đã phát hiện như thế này rồi.”

“Ồ, chú cũng thông minh thật đấy.” Tô Nhị Trụ lần đầu cảm thấy đầu óc em ba nhà mình vẫn có thể dùng được.

Hai người đàn ông xử lí một con gà cũng rất dễ dàng. Rất nhanh đã chuẩn bị xong, sau đó bọn họ đặt gà vào bên trong đống lửa để thui.

Thậm chí Tô Nhị Trụ còn nói muốn đi bắt thêm một con để mang về cho người trong nhà ăn cùng.

Tô Tam Trụ lập tức phản đối đề nghị này, vì trong nhà còn có cô em gái đang làm cán bộ. Có ai đến nhà đưa đồ đều bị em gái mời ra ngoài, nếu biết được bọn họ làm chuyện này chắc chắn sẽ muốn phê bình dạy dỗ một hồi, không chừng còn đại nghĩa diệt thân mà khai bọn họ ra.

Cha mẹ vì bảo vệ em gái cũng sẽ mặc kệ bọn họ, đến lúc đó bọn họ xong đời luôn rồi còn gì?

Tô Tam Trụ nhớ đến em gái nhà mình, cũng nhanh chóng từ bỏ ý định đó. Nhưng trong lòng cậu vẫn nghĩ muốn đem cái đùi gà về cho Tống Ngọc Hoa …Nhưng chỉ là nghĩ mà thôi, nếu không về nhà vợ cậu lại méc với Nhị Nha cho coi.

Hai người ngồi bên đống lửa cả nửa ngày để chờ gà được nướng chín.

Đột nhiên gần đó truyền đến một tiếng động.

Sau đó có một người từ trong rừng hục mặt chạy trốn về phía này.

Hai anh em họ sợ tới mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

Bởi vì quá chột dạ còn không nhìn rõ người đến là ai, Tô Nhị Trụ liền khẩn trương nói: “Chúng tôi không có ăn trộm đâu, đây là do ăn trộm gà làm, lúc chúng tôi tới đã nhìn thấy như vậy rồi.”

Ngược lại Tô Tam Trụ còn biết hỏi người kia một chút: “Cơ mà anh là ai vậy?”

“Hóa ra là hai người bọn anh ăn trộm đồ à.” Người vừa tới mở miệng, giọng nói nghe có chút xa lạ.

Cậu ta bước đến gần hai người vài bước.

Bọn Tô Nhị Trụ ở gần ánh lửa giờ mới nhìn thấy rõ người kia: “Thanh niên tri thức Thôi?”

Thôi Hướng Bắc hai tay đút trong túi đi tới, nhìn nhìn về phía đống lửa: “Ở nơi này mấy hôm nay không phải có ăn trộm gà à, hóa ra là các người làm sao?”

“Không, không phải chúng tôi!” Tô Nhị Trụ lập tức phủ nhận. Dùng giọng điệu không có ý tốt mà uy hiếp: “Tên nhóc cậu đừng có nói bậy, cẩn thận ông đây đánh cậu, ông đây mà đánh thì chỉ một đấm thôi là cậu không dậy nổi đâu!”

Thôi Hướng Bắc hất đầu về phía đống lửa kia: “Nhân chứng vật chứng đều có sẵn, anh định nói thế nào? Sao, bị tôi bắt được mà còn muốn dùng vũ lực uy hiếp à? Tôi chỉ cần kêu một tiếng là mọi người sẽ lập tức đuổi đến rồi. Cũng đừng có nghĩ đến việc vu oan giá họa cho tôi, trên tay mấy người vẫn còn lưu lại mùi hương của gà rừng, trên người chắc cũng giữ mấy que diêm nhỉ.”

Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ: “……”

Tô Nhị Trụ tức không chịu được, nhưng cãi cũng không được mà đánh cũng không xong, chỉ lo cậu ta sẽ thật sự dẫn người tới đây. Anh sốt ruột kéo tay áo Tô Tam Trụ: “Em ba, làm sao bây giờ?”

Tô Tam Trụ nào có biết nên làm sao đây?

Người đọc sách quả nhiên không phải thứ gì tốt cả, đúng là cái đồ đáng ghét!

Tô Tam Trụ cắn răng hỏi: “Cậu muốn như thế nào? Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi là người địa phương, nếu cậu muốn bắt nạt chúng tôi thì cũng không có gì tốt với cậu đâu!”

Thôi Hướng Bắc bước đến gần vài bước, ngửi mùi hương phát ra từ trong đống lửa: “Mau chín lẹ đi, tôi hơi đói bụng rồi.”

Hai anh em nhà họ Tô: “……” Cho nên bọn họ đi ăn trộm mà gặp phải ăn trộm thứ thiệt rồi sao???

Nửa giờ sau, bọn Tô Tam Trụ lại bắt thêm một con gà rồi đặt bên trong đống lửa để nướng.

Khi con gà bên này còn chưa chín, con gà lúc nãy đã bị ăn sạch rồi.

Ba người chia nhau ăn còn không đủ. Trong đó một cái đùi gà còn bị tên vô lại Thôi Hướng Bắc nhanh chóng cầm lên ăn.

May là người này còn có chút lương tâm, bảo với bọn họ vẫn còn một con gà.

Đến lúc ăn xong hai anh em bọn họ đã không còn lo lắng, bởi vì Thôi Hướng Bắc cũng ăn thịt gà rồi, đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Nếu cậu ta muốn đi báo tin thì cả đám cùng nhau đi thôi.

Sau khi ba người ăn xong, Thôi Hướng Bắc lau miệng rồi bỏ đi luôn.

Hai anh em nhìn theo bóng dáng của cậu, Tô Nhị Trụ khẽ túm áo của em trai nói: “Em ba, liệu thằng nhóc đó có đi tố cáo chúng ta không?”

Tô Tam Trụ lắc đầu, làm ra vẻ cao thâm khó dò mà nói: “Sẽ không đâu, đều ăn cùng nhau hết rồi còn tố cáo cái gì nữa? Chúng ta cùng thằng nhóc đó bây giờ gọi là... gì nhỉ… Cái thành ngữ em gái dạy lần trước nói như nào?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.