Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông đồng làm bậy

Phiên bản Dịch · 1004 chữ

“Gọi là thông đồng làm bậy. Chị dâu em từ đợt xóa nạn mù chữ lần trước đã học được cái thành ngữ này.” Tô Nhị Trụ cười phớ lớ, cảm thấy đầu óc của mình cũng rất nhanh nhạy.

“Không sai, chính là cái này.” Tô Tam Trụ vẻ mặt nhẹ nhàng, thầm nghĩ hôm nay đúng là một ngày đầy phong ba.

Hai người thu dọn đồ đạc xong liền vùi đống lửa xuống đất chuẩn bị rời khỏi đây.

Chờ đến khi bọn họ đi ra khỏi rừng sâu còn gặp phải nhóm người khác đang tuần tra, mọi người đều có chút không chú ý, chuẩn bị về để đi ngủ.

Tô Nhị Trụ đi thẳng, cũng không dám đến gần bọn họ vì sợ bị ngửi ra mùi gà nướng.

Có người lên tiếng hỏi: “À đúng rồi, Tô Nhị Trụ, vừa nãy hình như hai người đã xem xét bên trong rừng rồi nhỉ, có phát hiện được gì không?”

“Không, chúng tôi dùng đèn chiếu sáng vào vẫn thấy xung quanh đen tuyền, không có ánh sáng đúng là rất nguy hiểm.”

“Cũng đúng.” Những người khác cũng không hỏi gì nữa.

Mọi người nhanh chóng di chuyển về nhà. Dù sao cũng là ngày đầu tiên, không có nhiều việc cần làm cho lắm.

Bọn họ chỉ nghĩ rằng mấy tên ăn trộm gà thật quá gian xảo, biết có người tuần tra nên mới không dám đến trộm đồ ăn trong rừng.

Vốn dĩ Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ cũng nghĩ như vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ phát hiện ra một vấn đề. Tô Tam Trụ hỏi: “Ủa anh, thanh niên trí thức Thôi cũng tham gia đội tuần tra à?” Lúc nãy cậu chỉ cảm thấy lo lắng chứ chưa kịp suy xét vấn đề này. Đến bây giờ ăn uống no đủ rồi, quay về nhà cậu ta mới cảm thấy hình như bản thân đã bỏ qua điều gì đó.

Tô Nhị Trụ nghiêm túc vuốt cằm: “Không biết nữa, lúc tập hợp cũng không có thấy cậu ta.”

Tô Tam Trụ: “… Anh, em cảm giác hôm nay chúng ta bị người ta chơi một vố rồi. Tên thanh niên trí thức Thôi kia… Rất có thể chính là tên ăn trộm gà.”

Tô Nhị Trụ vừa nghe lập tức hoảng hốt nói: “Gì? Tên thanh niên trí thức đó từ thành phố tới còn thiếu tí thịt này sao?”

Trước đây bọn họ dù nghi ngờ ai, cũng chưa bao giờ nghi ngờ đến tên thanh niên trí thức kia. Vì ở trong mắt bọn họ, người thành phố đều không thiếu thịt ăn, hơn nữa còn là phần tử tri thức của thành phố lớn. Đã vậy mới tới chưa được bao lâu, người như vậy mà cũng dám vào núi tìm đồ ăn ư? Không có khả năng đó chứ?

Tô Nhị Trụ nói: “Chú ba, chúng ta có nên đi báo cáo không, nghi ngờ cũng báo được mà.”

“……” Tô Tam Trụ lắc đầu: “Dù cậu ta có phải ăn trộm gà thật hay không chúng ta cũng không có chứng cứ. Ngược lại… người bị bắt trước sẽ là hai đứa mình đó.”

Bọn họ cũng không thể đi tố cáo được, ai bảo bây giờ hai anh em cũng được coi là đồng phạm của ăn trộm chứ?

Tô Nhị Trụ nghĩ đến khả năng bản thân đã bị người ta chơi một vố liền siết chặt nắm tay, đi về phía nhà thím Ngưu bên kia, chuẩn bị tìm tên vô lại đó để tính sổ.

“Anh, anh định làm gì, đi về mau!” Tô Tam Trụ nhanh chóng chạy đến ngăn anh hai nhà mình lại: “Đừng có làm bậy nữa, đến lúc đó đừng nói mọi người trong đội không tha cho chúng ta, mà đến cả cha mẹ cũng sẽ đánh chết hai đứa đấy.”

“…” Tô Nhị Trụ tự tát mình mấy cái để bình tĩnh lại. Anh ta lớn như này rồi không thể cứ tức giận vậy được.

Tô Tam Trụ cũng sợ rằng anh mình giận quá rồi lại tìm thằng em trai ruột này để trút giận, vội vàng an ủi nói: “Anh, dù sao tốt xấu gì ta cũng được ăn thịt rồi, đừng tức giận, đừng tức giận.”

Tô Nhị Trụ không xả được cơn tức trong lòng, đôi mắt nhanh chóng đỏ ngầu.

Vì ăn được miếng thịt lúc nãy nên giờ cậu ta chỉ có thể chịu đựng mà trở về phòng.

Bởi vì không nói ra được, cả buổi tối hai anh em đều ngủ không ngon. Sáng sớm hôm sau, anh em hai người đều mang bộ dạng ngủ không yên, nhìn vô cùng thiếu sức sống.

Tô Đại Trụ cũng không có tinh thần y hệt họ, bởi vì Lâm Tuyết Cúc lại muốn cùng nhau tham gia xây dựng đồng ruộng, nhưng anh ta lại không muốn đi tí nào.

Nhìn bộ dạng chán đời của ba người, Lý Xuân Hoa thiếu chút nữa cắn nát cả răng: “Đúng là một đám không có tiền đồ!”

Lâm Tuyết Cúc đi từ trong phòng ra: “Mẹ, Đại Trụ nhà con không phải không có tiền đồ đâu, chúng con sẽ nhanh chóng làm cho cả nhà mình vẻ vang.”

Lâm Tuyết Cúc trang bị như một chiến sĩ võ trang, cõng theo đồ trên lưng, trong tay cũng xách theo một đống đồ. Đây là chuẩn bị cho việc tham gia vào tiểu đội xây dựng. Tiểu đội xây dựng cách nhà có chút xa, bình thường đều không có phương tiện để về nhà mà phải ở lều trại bên trong tiểu đội xây dựng. Thật ra vẫn có những người thường trộm mà về nhà trước, nhưng Lâm Tuyết Cúc không muốn làm vậy, cô định ở lại bên kia đến tận khi hoàn thành kế hoạch thì mới trở về.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.