Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xích mích

Phiên bản Dịch · 1056 chữ

Đến hai đứa nhỏ cũng đã giao cho Lý Xuân Hoa trông hộ, Lâm Tuyết Cúc cảm thấy mình cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần một lòng lo cho sự nghiệp vĩ đại là được.

Lý Xuân Hoa nhìn mấy thằng con vô dụng của mình, lại nhìn sang cô con dâu mình không ưa cho lắm, lại có bộ dạng trái ngược hoàn toàn, tâm tình của bà cũng tốt hơn một chút.

Về phòng lấy một bọc đường đỏ nho nhỏ đưa cho Tô Đại Trụ, bảo để bọn họ mang đi pha nước ấm mà uống.

Lâm Tuyết Cúc trên mặt có chút kiêu ngạo nhận lấy, bỏ vào trong túi của mình. Trong lòng sinh ra cảm giác tự hào.

Nhìn xem, không phải bây giờ mẹ chồng cũng phải lấy lòng cô đó sao? Xem ra lựa chọn con đường này quá đúng đắn!

Lâm Tuyết Cúc còn không biết đủ mà nói: “Mẹ, nhà mình còn bánh ngô không, cho con với Đại Trụ mang đi ăn lót dạ.”

Lý Xuân Hoa trợn tròn mắt, chỉ ra phía cổng lớn nói: “Đi đi đi, đi mau. Còn muốn bánh ngô? Nhà mình mà có thứ tốt này còn chờ đến lượt cô à? Tôi với cha cô sớm đã ăn sạch rồi! Mau đi đi!”

Chờ đến khi Tô Mạn từ trong phòng bước ra đã không nhìn thấy hai người nữa.

Cô cũng xách túi chuẩn bị đi làm, nhân tiện ăn chút gì đó trên đường đi. Đi ra lại phát hiện hai ông anh nhà mình đều không có tí tinh thần nào, cô hỏi: “Mấy anh làm sao vậy?”

“Không...không có gì.” Tô Tam Trụ xua xua tay: “Tại bị thiếu ngủ thôi ấy mà.”

Vẻ mặt của Tô Nhị Trụ lại tối sầm lại.

Cả hai lo lắng Tô Mạn sẽ phát hiện ra gì đó, cho nên đều nhanh chóng chạy ra ngoài bắt đầu làm việc.

Tống Ngọc Hoa ôm con gái đi tới, nói nhỏ với Tô Mạn: “Nhị Nha, anh hai em… Tối qua chị ngửi thấy mùi trên người anh ấy.”

Tô Mạn cảm thấy có mùi cũng là bình thường, bởi vì Tô Nhị Trụ một năm không biết tắm được mấy lần, cô hỏi lại: “Mùi gì cơ?”

Giọng Tống Ngọc Hoa ngày càng nhỏ, nghe như tiếng muỗi kêu: “Giống như mùi lông gà.”

Tô Mạn: “…….’’

“Chị cũng không chắc chắn, khó mà nói được, tính tình anh ấy vốn nóng nảy, nếu nói ầm ĩ lên sợ bị người nghe thấy lại rước lấy phiền phức. Có cơ hội thì em thử nói chuyện cùng anh ấy xem.”

Tô Mạn gật đầu. Nghe được tin này từ chị dâu, cô lại nghĩ đến mấy vụ ăn trộm gà hình như càng ngày càng phức tạp rồi.

Nhưng Tô Mạn cũng không quan tâm mấy việc này lắm, trong lòng cô biết rõ anh hai nhà mình không có chuyện nửa đêm chạy ra ngoài đâu. Nếu không làm sao để đến hôm nay mới bị phát hiện.

Cho nên việc này là gây án tạm thời.

Chờ đến khi công việc không còn quá bận rộn, cô sẽ vào trong huyện mua ít thịt heo về cho người trong nhà ăn, nhân tiện tiến hành một lần giáo dục chuyên sâu cho bọn họ.

Đến khi Tô Mạn đi tới đại đội, dừng ở sân đập lúa nhìn hai ông anh nhà mình một chút.

Ngoài anh nhà mình, còn có cậu thanh niên trí thức Thôi Hướng Bắc.

Hình như Tô Nhị Trụ đang rất tức giận, người đối diện lại mang vẻ mặt hời hợt mà dựa vào đống rơm khô phía sau.

Tô Mạn thấy nếu không phải có anh ba can ngăn thì hai người này chắc đã lao vào đánh nhau rồi.

Cô gọi một tiếng: “Anh hai!”

Nghe thấy giọng của cô, người Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ cứng đờ một lúc, sau đó vẫy tay với cô, cầm nông cụ chạy đi.

Thôi Hướng Bắc nhìn cô một cái rồi vô cùng kiêu ngạo mà nhảy lên ngồi trên đống rơm.

Tô Mạn không để ý đến bọn họ nữa, tiếp tục đi đến công xã để làm việc.

Trên đường đi làm, trong lòng Tô Mạn thầm nghĩ đến việc hai anh em Tô Nhị Trụ có mâu thuẫn gì không rõ với cậu thanh niên trí thức kia.

Từ sáng hôm nay hai người đã không bình thường rồi. Hơn nữa chị dâu Tống Ngọc Hoa còn nói cho cô biết việc gây án tạm thời của hai người họ, bây giờ lại có xích mích với Thôi Hướng Bắc.

Cô không thể ngăn mình có một suy đoán không tốt cho lắm.

Có lẽ hai người bọn họ biết Thôi Hướng Bắc là tên ăn trộm gà thật. Hơn nữa ba người đã xảy ra mâu thuẫn gì đó, nhưng vì kiêng kị lẫn nhau nên chỉ có thể âm thầm mà tranh cãi.

Chuyện này đối với Tô Mạn cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng cô muốn giữ cho gia đình êm ấm, đương nhiên không thể để Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ nhảy ra khỏi giới hạn của mình được.

Cho nên chuyện này vẫn phải làm rõ ràng, tránh cho bọn họ thật sự học mấy điều xấu. Mặc dù trước đây họ vốn dĩ cũng chả tốt lành gì…

Bởi vì công xã đang thừa ra cái vị trí trống kia, buổi sáng Tô Mạn vừa đến văn phòng đã nhìn thấy một nhóm đội trưởng hội phụ nữ đến công xã để báo cáo công tác.

Bởi vì trong một công xã có tận mười mấy cái đại đội, họ lo lắng rằng nhỡ đâu lúc công xã tuyển người sẽ quên mất bọn họ.

Hách chủ nhiệm làm chủ nhiệm hội phụ nữ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên được nhiều người vây quanh thế này.

Trước khi công xã có vị trí trống, bởi vì cô không có nói về vấn đề này nên nhóm người chủ nhiệm hội phụ nữ phía dưới cũng chưa nghĩ nhiều, vậy nên cũng chẳng đến trước mặt cô để tạo thiện cảm.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.