Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lũ vô dụng

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Sau đó chỉ trong chớp mắt… hai anh em nhà họ Tô bị đánh cho tơi bời.

Tô Mạn vừa mới đến đại đội Đại Kiều Loan, nhóm xã viên đã nhanh chóng chạy tới bảo cô mau về nhà, trong nhà xảy ra chuyện rồi.

“Anh của cô không biết bị làm sao mà cùng cậu thanh niên tri thức kia đánh nhau, quan trọng là còn không đánh lại người ta, bị đánh đến mặt mũi bầm dập…”

Người xung quanh chậc lưỡi mà nói.

Bọn họ cũng không nghĩ cậu thanh niên tri thức mới đến này lại đánh nhau giỏi như vậy, đến cái thứ như Tô Nhị Trụ còn bị đánh ngã.

Trước kia ở đại đội Đại Kiều Loan, Tô Nhị Trụ cũng coi như một tay anh chị, danh tiếng truyền xa. Một tên bá danh như vậy mà bây giờ cũng bị đánh đến nằm sấp.

Đối với chuyện đánh nhau, mọi người cũng không thấy có gì đáng sợ, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ. Đều coi như một chuyện cười mà nói ra.

Nhưng Tô Mạn lại không vui vẻ như vậy.

Hai ông anh nhà mình đi đánh nhau cùng người ta, lại còn đánh thua!

Nói thật, tuy rằng Tô Mạn không có quá nhiều tình cảm người thân với họ, nhưng tốt xấu gì họ cũng là một người trong gia đình mình. Với người ngoài đương nhiên là không giống nhau.

Bây giờ nghe được chuyện hai người đánh nhau ở bên ngoài, tâm trạng của cô cũng chả dễ chịu tí nào.

Mới vừa về đến nhà đã nghe thấy Lý Xuân Hoa hùng hùng hổ hổ.

Bà không có mắng chửi thanh niên tri thức đã đánh người kia, mà là đang mắng hai thằng con nhà mình: “Đúng là một lũ vô dụng, hai đánh một còn đánh không lại. Còn nhờ được gì vào chúng mày, ăn cơm cũng không trả tiền.”

Tô Nhị Trụ che một bên mặt bị sưng, ngụy biện nói: “Mẹ, chỉ vì con không được ăn no nên mới thế. Thằng nhóc kia nó ăn…”

Tô Tam Trụ ho hai tiếng khụ khụ ý đồ nhắc nhở.

Tô Nhị Trụ lập tức im miệng, không dám nói gì.

Lý Xuân Hoa bảo: “Đừng nói gì nữa, bà đây không biết tại sao chúng mày lại vô dụng như vậy. Lúc cha chúng mày còn trẻ khỏe mạnh hơn chúng mày nhiều, bằng không sao nhà ta có thể dọn đến chỗ này sống chứ. Bây giờ chúng mày gọi là… Con dâu hai, cái câu hổ già sinh con kia nói thế nào?”

Tống Ngọc Hoa ôm con đứng ở bên cạnh, nghe được câu này liền đáp: “Là hổ phụ sinh khuyển tử.”

“Đúng vậy, cha chúng mày là lão hổ, còn chúng mày chỉ là chó con thôi!”

Tô Thiết Sơn ngồi một bên, vẻ mặt hứng thú, động tác hút thuốc lá cũng chậm đi vài phần.

Tô Nhị Trụ nói: “Mẹ, không thể nói con như vậy được, lão hổ làm sao đẻ ra chó con được? Trừ phi là lão hổ cùng chó lấy nhau mới có khả năng sinh ra chứ. Sinh con là do chó mẹ mà, đúng không thằng ba?”

“Tên nhóc thối, bà đây đánh chết mày!” Lý Xuân Hoa tức giận cầm lấy cây chổi.

Không cần bà phải ra tay, Tô Thiết Sơn đã túm lấy cái chổi to bên cạnh mà vụt về phía hai anh em. Đánh cho hai người chạy vòng quanh nhà, trong miệng cũng liên tục mắng chửi.

Cỏ Nhỏ với Gạo Kê Viên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy cảnh này đều cười khanh khách thành tiếng.

Đến khi thấy Tô Mạn về rồi mới dừng lại.

Tuy rằng không nói rõ nhưng trong lòng nhà họ Tô, Tô Mạn đã xem như một người chủ gia đình. Bình thường mấy chuyện này cô đều mặc kệ, nhưng chỉ cần đã để ý thì đều là có lí lẽ. Tô Thiết Sơn cũng rất tôn trọng ý kiến của cô.

Vừa nhìn thấy con gái đi làm về, ông đã muốn cô dạy dỗ lại hai thằng trời đánh này.

Tô Mạn cầm cốc nước sôi để nguội lên uống, lấy cái ghế dựa ngồi trước mặt hai anh mình: “Anh, có chuyện gì mà lại đánh nhau cùng người ta thế?”

Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ liếc mắt nhìn cha mẹ mình, không dám hé răng nửa lời.

Tô Mạn nói: “Cha mẹ, hai người đi nghỉ ngơi đi, để con tâm sự với bọn họ một lát. Đông người, da mặt bọn họ lại mỏng, sẽ khó mà nói ra.”

Lý Xuân Hoa tức giận nói: “Da mặt chúng nó so với tường nhà ta đều dày hơn nhiều!”

Dù nói như vậy, bà vẫn ra sân tìm chỗ ngồi, nhường trong nhà cho mấy đứa con nói chuyện.

Vào phòng, Tô Mạn cũng không cho họ mặt mũi, để ly nước lên bàn: “Rốt cuộc mọi chuyện là sao, các anh kể rõ ràng đi. Không nói rõ ràng em sẽ bảo người đến bắt các anh đi, ẩu đả đánh nhau cũng chả phải chuyện tốt lành gì.”

Không cần nói cũng biết hai anh em sợ nhất chiêu này.

Tô Tam Trụ nói: “Em gái, bọn anh nói, em đừng giận bọn anh nhé, cũng đừng bảo người đến bắt bọn anh đi.”

Tô Mạn cười to một tiếng: “Xem ra đúng là làm chuyện phạm pháp.”

“… Cũng không đến mức đó.” Tô Tam Trụ khụ một tiếng rồi ngượng ngùng xoắn xít nói: “Chuyện là...chuyện là tối hôm qua…”

Thấy Tô Tam Trụ lắp bắp lể lại, Tô Mạn cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Nói ngắn gọn, hai tên này gây án tạm thời, bị tên ăn trộm gà chân chính bắt gặp, sau đó bị người ta đem chuyện này để uy hiếp ngược lại hai người, còn ăn gà rừng của bọn họ.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.