Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xử phạt nghiêm khắc

Phiên bản Dịch · 1095 chữ

Trong lòng Quách đại đội trưởng cực kỳ sảng khoái: “Tô Mạn nói rất đúng. Thôi Hướng Bắc, tinh thần giác ngộ của cậu như này là không ổn.”

Thôi Hướng Bắc vẻ mặt chả làm sao, nhếch mép nói: “Làm đi, phạt thì cứ phạt, muốn chửi muốn đánh gì cũng được.” Rõ ràng là cậu ta đang nghĩ bản thân mình da dày thịt béo, chịu đòn một tí cũng không sao hết.

Loại người này rõ ràng là quen thành thói rồi, nhìn dáng vẻ này chắc trước kia cũng bị đánh không ít.

Cậu đưa tay gãi sau đầu một cái, nhìn không có tí nào gọi là sợ hãi cùng hối cải.

Tô Mạn nói: “Chúng tôi sẽ không dùng cách xử phạt về thể xác, nhưng có thể tiến hành giáo dục lao động.” Cô nói với Quách đại đội trưởng: “Đội trưởng, tôi đề nghị để ba người họ đi dọn phân, rửa sạch hết tất cả WC của đại đội.” Có sức lực lại không sợ làm việc, không sợ bị đánh, nhưng cô không tin, một tên nhóc đến từ thành phố như cậu ta lại có thể chịu được bẩn thỉu.

Lần này Thôi Hướng Bắc đúng là có hơi sửng sốt, sau đó đứng hẳn từ trên ghế dậy: “Tôi không đi!”

Quách đại đội trưởng tức giận nói: “Không đi cũng phải đi! Chuyện này không phải do cậu quyết định. Nếu không chấp nhận xử phạt, thì hình phạt sẽ tăng gấp bội, đến lúc đó cho người đem cậu đi thông hầm cống! Công xã chúng tôi mấy trăm người đàn ông chẳng nhẽ không bắt nổi cậu?”

Thôi Hướng Bắc nhảy dựng lên, lông mày nhăn lại thành một đường.

Cậu ta nhìn về phía Tô Mạn, cảm thấy cô cán bộ này đúng là tàn nhẫn!

Tô Mạn nhìn hắn cười cười, còn học theo Thôi Hướng Bắc nhướn nhướn lông mày. “Đồng chí Thôi Hướng Bắc, cậu không cần xem thường lực lượng quần chúng nhân dân. Nếu cậu không muốn đi dọn hầm cống, vậy đem cậu nhốt trong cái thùng đầy phân rồi đóng kín hết lại cũng được.”

Thôi Hướng Bắc: “……”

Kết quả này làm Quách đại đội trưởng vô cùng hài lòng, đúng là chỉ có Tô Mạn mới nghĩ ra được biện pháp này, nhanh như thế đã khiến tên nhóc này nghe lời rồi. Không ngờ phần tử trí thức này lại sợ bẩn nhỉ. Quá tốt, lần sau nếu lại không hiểu chuyện nữa thì cho cậu ta đi dọn phân tiếp là được. Nhà vệ sinh công cộng ở nông thôn không thiếu nhất là phân người đấy.

Tô Mạn nói: “Quách đại đội trưởng, để tôi nói chuyện tư tưởng giáo dục của công xã với đồng chí Thôi Hướng Bắc một lát. Bác vội thì cứ đi trước đi, tôi về sẽ bảo mấy anh tôi để bọn họ đi dọn phân.”

Quách đại đội trưởng lúc này mới mang vẻ mặt đầy thỏa mãn mà đi. Thím Ngưu cũng không có suy nghĩ sẽ chen vào chuyện này, cho nên bà dọn mấy cái ghế rồi đi ra cửa theo ông.

Giờ chỉ còn Tô Mạn cùng Thôi Hướng Bắc.

Thôi Hướng Bắc nói: “Cô không sợ tôi sẽ đi tố cáo hai người anh của cô à?”

“Sợ cái gì, cùng lắm thì mấy người cùng nhau chịu phạt. Hơn nữa tôi nghĩ so với anh tôi thì cậu mới là người lo lắng hơn mới đúng.” Tô Mạn không chút hoang mang mà nói: “Một khi việc này bị lộ ra, cậu không chỉ bị xử phạt liên tục mà về sau cũng không còn cơ hội ăn đồ ăn trong rừng nữa rồi. Sinh hoạt như này nếu mà cậu chịu được thì đã không vào trong núi ngay ngày đầu tiên tới đây nhỉ.”

Thật ra Thôi Hướng Bắc cũng không muốn đem chuyện này làm to lên. Lúc ấy cậu trông thấy bọn Tô Nhị Trụ, cũng chỉ nghĩ không ngờ đội tuần tra lại làm nghiêm như vậy, trong núi sâu như này cũng có người canh gác, về sau có lẽ không thể tiếp tục làm vậy được rồi. Cho đến khi nhìn thấy bọn Tô Nhị Trụ đang ăn gà rừng, thì cậu ta mới lựa chọn đi ra để kéo hai người đó xuống nước cùng mình. Về sau có thể tìm bọn họ để trợ giúp cho mình.

Thôi Hướng Bắc vốn luyện võ từ nhỏ, cơ thể cậu ta có yêu cầu rất lớn với đồ ăn. Rất khó mà nhịn đói được.

Tô Mạn nói: “Việc cậu vào núi trộm đồ ăn tôi sẽ không khai ra. Dù sao một người như cậu rời xa quê hương để đến nơi này cũng không dễ dàng gì, tôi rất đồng tình với cậu.”

Vẻ mặt Thôi Hướng Bắc không tin chút nào. Cậu cảm thấy cô cán bộ ở nông thôn này tàn nhẫn y hệt người cha ở nhà mình, đến người thân cũng không nhận. So với cha cậu ta có khi còn giỏi hơn, mồm mép cũng rất nhanh nhẹn.

Tô Mạn dạy bảo nói: “Nếu cậu đã tới nơi này thì phải tuân theo quy củ của chúng tôi. Không cần làm to chuyện, làm tốt việc của mình là được. Ngày mai sau khi dọn xong phân, cậu cũng nên biết hối cải mà trở về làm người tốt đi. Tôi cũng sẽ nói với mấy anh tôi không được làm to chuyện. Nhưng nếu cậu lại gây chuyện trong đội một lần nữa, thì tôi sẽ báo cáo cả cậu lẫn mấy anh tôi với người ta.”

Thôi Hướng Bắc: “… Cô không sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình à?”

Tô Mạn cười nói: “Chắc là cậu không biết đại nghĩa diệt thân cũng là biểu hiện tích cực trong công việc nhỉ.”

Thôi Hướng Bắc mím chặt môi, mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mạn.

Trước đây cậu ta rất ít khi tiếp xúc với nữ đồng chí, đa số những cô gái đó nếu bị cậu chọc cho tức giận, sau đó sẽ khóc hoặc đi mách với người ta. Cũng có một số người đuổi theo đánh cậu ta bầm dập, nhưng người như Tô Mạn thì Thôi Hướng Bắc mới thấy lần đầu. Ai không biết còn tưởng cô mới là người nắm trong tay nhược điểm của cậu ta không bằng!

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.