Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đắc ý

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

Nhìn thấy bộ dạng này của Thôi Hướng Bắc, tâm tình nghẹn khuất của Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ cũng tốt lên một chút.

Tô Nhị Trụ đắc ý cười: “Cho mày biết sự lợi hại của em gái tao. Dám bắt nạt người nhà họ Tô chúng tao thì mày tới số rồi nha con.”

Thôi Hướng Bắc khinh thường nhìn anh, cảm thấy tên này đúng là chả giống đàn ông tí nào, dựa vào phụ nữ mà còn tỏ ra kiêu ngạo như vậy. Còn có cô cái bộ kia nữa, cậu phải khiến cho cô biết cậu ta cũng không phải người dễ bị uy hiếp.

Đại Kiều Loan là một đại đội sản xuất rất lớn, có tận mấy chục cái cầu tiêu. Người đại đội làm trong này lượng công việc cũng không giống nhau.

Trước kia việc tổng vệ sinh này luôn là mấy thành phần không tốt trong đội làm. Không ảnh hưởng gì đến bọn họ nên mọi người mỗi ngày đều làm một ít cho có.

Nhưng bọn Tô Nhị Trụ với Tô Tam Trụ lại khác, vì không muốn làm công việc này, nên họ tính làm xong sớm một chút. Bọn họ cố gắng làm việc, mới ngày đầu tiên đã mệt không chịu nổi.

Không riêng gì hai anh em nhà họ Tô, Thôi Hướng Bắc dù trang bị đầy đủ cũng bị ám ảnh bởi mùi thối đến mức ăn không nổi. Tối đến cũng chả muốn đi tìm đồ ăn trong rừng, nghĩ đến ăn đã muốn nôn.

Ngày hôm sau cứ phải liên tục đi tắm.

Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ nhìn thấy cậu ta như vậy liền cười không ngớt. Bọn họ cũng không dễ chịu gì cả, nhưng nhìn thấy Thôi Hướng Bắc còn khó chịu hơn cả mình thì đã thấy vui vẻ rồi.

Thôi Hướng Bắc nói: “Có cái gì đáng cười à, tôi làm có một mình, còn nhà mấy người là cả hai anh em làm cùng nhau. Nếu có mệt thì cũng là mấy người mệt thôi.”

Hai anh em vừa nghe vậy lại tức muốn chết.

Thôi Hướng Bắc tuy rằng trông cà lơ phất phơ, nhưng dù sao cũng là người của đại đội đều có chút đầu óc, nhìn đến hai tên ngáo ngơ này, cậu lại nhớ tới cô cán sự thông minh kia. Cô cán sự kia thật sự rất giỏi, tạm thời cậu chưa có cách để cô biết được sự lợi hại của mình, nhưng với hai ông anh của cô thì quá là đơn giản.

Vì thế Thôi Hướng Bắc cố ý nói: “Nói thật ra thì ba người chúng ta đều mệt như nhau cả. Mấy người tìm tôi gây sự làm gì, kết quả thì cả đôi bên đều có hại. Việc này chẳng phải đả thương địch 500, tự tổn hại 1000 hay sao.”

Tô Nhị Trụ nói: “Tôi không có văn hóa, nghe không hiểu cậu nói gì.”

“… Ý tôi là nói mấy người vì hại tôi mà ngược lại tự hại mình gấp đôi, không đáng giá. Cái này chắc mấy người vẫn hiểu chứ.”

Tô Tam Trụ hừ nhẹ một tiếng: “Mày đừng nghĩ đến việc lừa bọn tao nữa, bọn tao không ngu như vậy đâu.”

Thôi Hướng Bắc cười ha ha thành tiếng: “Tôi làm việc nào ra việc đó, tình hình bây giờ là minh chứng tốt nhất. Nếu không phải mấy người gây chuyện thì chúng ta cũng chả phải làm mấy việc này. Hơn nữa chỉ vì ăn một miếng thịt mà phải đi dọn phân người…”

Đến bản thân cậu ta cũng có chút tức giận.

Trong lòng hai người Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ cũng không dễ chịu gì. Cẩn thận ngẫm lại hai người mới là khổ nhất. Tên nhãi này dù sao cũng ăn nhiều thịt như vậy, lúc đánh nhau cũng chả bị tổn hại gì. Nhưng hai anh em nhà mình ăn cũng chả được nhiều mà vẫn phải đi dọn phân. Mệt chết đi được!

Thôi Hướng Bắc nói: “Dù các người thừa nhận hay không thì có hại hơn vẫn là hai người. Sớm biết vậy thà rằng chúng ta hợp tác với nhau từ trước, cùng nhau ăn sung mặc sướng thì tốt biết bao.”

Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ mang vẻ mặt không tin tưởng nhìn hắn. Tô Tam Trụ hỏi: “Mày mà có lòng tốt như vậy?”

“Đương nhiên là có chứ, đồ trong núi là của nhà nước chứ có phải của tôi đâu. Mấy người ăn cũng chả phải chuyện của tôi. Hơn nữa cùng nhau hợp tác còn có thể kiếm nhiều hơn. Lần trước tôi đã phát hiện được dấu vết của lợn rừng, một người bắt không nổi. Mấy người nói xem nhiều thịt như vậy, chậc chậc...”

Hai anh em nhà họ ngồi ở bên cạnh hầm cầu đầy mùi hôi thối mà vẫn nhịn không được nuốt nước miếng. Nhưng nghĩ đến Tô Mạn là hai người lại thấy lo lắng, Tô Tam Trụ cắn răng nói: “Không được, để em gái phát hiện được thì sẽ không tha cho chúng ta đâu.”

Thôi Hướng Bắc: “……” Cô cán sự kia đúng là lợi hại.

Cậu ta tiếp tục ra sức thuyết phục: “Sợ cái gì, tôi có rất nhiều cách đối phó.”

Tô Nhị Trụ khinh bỉ đáp: “Mày mà có cách thì còn phải đi dọn phân người chắc?”

“Không tin thì thôi, là do tôi không muốn so đo cùng nữ đồng chí nên mới thế. Mấy người dọn phân thì kệ mấy người. Đến lúc đó tôi chuẩn bị tốt rồi ra ngoài mấy người cũng chẳng thể tố cáo tôi, dù sao cũng chơi xong rồi.” Thôi Hướng Bắc nói xong còn cố tình cười cười một cách đắc ý.

Nghe Thôi Hướng Bắc cười khoe khoang đến như vậy, trong lòng hai anh em lại bắt đầu lung lay.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.