Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạo cơ hội

Phiên bản Dịch · 1034 chữ

Bởi vì đẩy nhanh tốc độ như vậy, nên đến ngày mười bốn thì nhóm nguyên liệu đầu tiên đã làm xong rồi.

Việc này cũng ngoài dự kiến của mọi người. Bởi vì ai cũng biết rằng công xã Bắc Hà không có máy móc, cho nên đều nghĩ các cô làm chả được bao nhiêu. Do vậy xưởng quần áo gửi tới bên này không nhiều nguyên liệu, chỉ định để bọn họ làm thử xem sao.

Không nghĩ tới họ còn làm rất nhanh. Hơn nữa các nữ đồng chí ở nông thôn làm việc đặc biệt nghiêm túc tỉ mỉ. Đường may nào cũng ngay ngắn chỉnh tề, từng đường kim mũi chỉ đến khoảng cách cũng giống nhau, làm chẳng kém máy may chút nào.

Cứ như vậy, nhóm hàng hóa đầu tiên đã được đưa trở về, vừa đúng lúc Tô Mạn ngồi nhờ xe bọn họ để đi họp ở trong huyện.

Nhìn Tô Mạn mang theo đống quần áo đó rời đi, các nữ đồng chí vui vẻ không chịu được, vẻ mặt mong chờ nhìn theo xe họ cho đến khi khuất tầm mắt thì mới thôi.

Đó chính là quần áo họ làm cho xưởng quần áo bên kia, sau đó sẽ được treo bán ở bên trong các cửa hàng bách hóa.

Lúc này mọi người ai cũng có cảm giác thành tựu vô cùng, lưng đều không tự giác mà đứng thẳng lên.

Tới trong huyện rồi Tô Mạn tự mình đi giao hàng cho xưởng. Vào lúc giao thành công đơn hàng kia, Tô Mạn lại được hệ thống khen thưởng điểm thánh mẫu.

Bởi vì cô giúp công xã Bắc Hà có thêm nguồn thu nhập, việc này cũng không thuộc về công tác của hội phụ nữ, mà thuộc về công xã Bắc Hà nên tương đương với việc cô đã làm chuyện tốt giúp cho công xã. Hệ thống lập tức khen thưởng cho cô 500 điểm thánh mẫu.

Tô Mạn coi cái này là tiền thù lao cho mấy việc cô đã làm, tâm trạng lập lức vui vẻ hẳn lên.

Chỉ có chút tiếc nuối là tiền thưởng này sao mà ít quá: “Nếu là công việc của tôi ở đời trước, tôi mà giúp công ty đạt được một đơn hàng lớn như vậy, thì tiền công 500 là quá ít rồi.”

789 nói: “Ký chủ, đây làm làm người tốt việc tốt cứ không phải công việc.”

Tô Mạn nói: “Khác nhau chỗ nào, không phải đều là làm việc tốt à? Hơn nữa mi không cảm thấy đem việc làm người tốt việc tốt xem như sự nghiệp của mình thì càng thêm thực tế à?”

789: “……”

Buổi tối cô tìm nhà trọ ở, Tô Mạn ăn thật no rồi ngủ một giấc ngon lành, chuẩn bị tinh thần ngày mai đi họp hội phụ nữ.

Lúc này bên trong núi ở đại đội Đại Kiều Loan, đội tuần tra lại bắt đầu canh gác. Hai anh em Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ sau khi từ bỏ việc ăn thịt thì đã không muốn vào trong rừng sâu nữa.

Vậy mà bọn họ phát hiện ra có những người cũng tình nguyện đi vào trong rừng sâu, lại còn tranh nhau đi.

Đây không phải lần đầu tiên mà đã là lần thứ hai thứ ba rồi.

Trong lòng hai anh em liền cảm thấy chuyện này không bình thường. Dù sao thì bọn họ cũng từng giống như vậy nên mẫn cảm nhiều hơn người khác một ít.

Vì thế nhìn người kia đi vào trong rừng một lúc, bọn họ mới lặng lẽ đi theo ở phía sau.

Tiếp đó họ nhìn thấy hai ba tên nhóc kia ở trong rừng tìm kiếm loạn cả lên, tìm kiếm một lát tụi nó tìm ra một cái bẫy rồi lấy con mồi ở bên trong ra.

Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đứng trơ mắt nhìn tụi nó xử lí con mồi, lấy cục đá rửa sạch rồi để thịt lên nướng ăn.

Hơn nữa vừa ăn còn một bên nhỏ giọng nói thầm hôm nay vận may thật tốt, vậy mà phát hiện được cái bẫy ở chỗ này, có sẵn thịt để ăn luôn. Hôm nay là tụi nó, ngày mai lại đến phiên bọn anh em Cường Tử.

Nghe thấy câu này, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đã hiểu rõ ràng, không biết bắt đầu từ lúc nào mà bọn người này đã thay phiên nhau ăn thịt.

Mẹ nó, khó trách lâu như vậy bọn họ cũng chả bắt được tên thanh niên trí thức Thôi kia. Còn có thể trông cậy một đám trộm ăn thịt đi bắt một tên ăn trộm khác sao?

Hơn nữa khéo không chỉ ngần này người trong đội tuần tra bắt đầu ăn vụng thôi đâu.

Đây nào có phải tuần tra, đây là tạo cơ hội cho mọi người ăn vụng mới đúng.

Đương nhiên hai anh em họ đã trải qua việc này, nên cũng không thể trách những người khác được. Mọi người mỗi ngày đều ăn không đủ no, không thể nào ngăn nổi tâm tư muốn ăn thịt.

Chính bọn họ cũng từng trải qua cảm giác này rồi. Nếu không phải em gái đã hứa sẽ mua thịt từ trong huyện về cho bọn họ ăn, để bọn họ đừng đi gây chuyện nữa, thì bây giờ chắc bọn họ cũng theo tên thanh niên trí thức Thôi kia đi ra ngoài tìm đồ ăn chia nhau ăn rồi.

Hai anh em nuốt nước miếng rồi nhịn đau mà rời khỏi hiện trường.

Sau khi người của đội tuần tra về nghỉ ngơi thì trong đội càng thêm yên tĩnh.

Nửa đêm lúc gần sáng sớm, Thôi Hướng Bắc đã ngủ no một giấc, cậu ta duỗi người, thừa dịp trời còn chưa sáng đi vào trong núi.

Vừa đến nơi, Thôi Hướng Bắc đã nhìn thấy tro tàn bị vùi dưới bùn đất, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý rồi chạy đi tìm đồ ăn.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.