Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm người thất bại

Phiên bản Dịch · 1085 chữ

Thôi Hướng Bắc cảm thấy trời đất ở nông thôn đúng là rộng lớn. Trên trời, dưới đất, trong nước đều có thể tìm đồ ăn. Nếu là ở trong thành phố thì làm gì mà có được.

Cũng không biết nếu cô cán sự kia phát hiện nhóm người thân hương phụ lão của mình bắt đầu ăn vụng, thì sẽ tức đến mức nào nhỉ.

Sáng sớm Tô Mạn đã rời giường, cô vào cửa hàng trong hệ thống mua một đống đồ ăn sáng phong phú, tinh thần no đủ đi họp hội phụ nữ ở huyện.

Đây là lần thứ ba cô đến đây họp, cho nên đã quen cửa quen nẻo, còn nhìn thấy rất nhiều người quen, hễ thấy ai là Tô Mạn liền tiến đến chào hỏi.

Vài cán sự hội phụ nữ trong huyện chạy tới tìm cô dò hỏi chuyện của Vương Phương: “Dạo này tâm tình của Tiết chủ nhiệm vẫn luôn không tốt, nghe nói là Vương Phương đã bị các cô khai trừ ra khỏi hội sao? Vương Phương còn tới tìm Tiết chủ nhiệm khóc lóc, nói là bởi vì cô……”

Tô Mạn khẳng định nói: “Chuyện này là do toàn thể các thành viên trong hội phụ nữ của công xã bỏ phiếu biểu quyết, 100% số phiếu đều thông qua.”

“100% số phiếu?” Cán sự của hội phụ nữ huyện lập tức cảm thấy Vương Phương này làm người thật quá thất bại. Đã tới đó lâu như vậy, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không có một ai luyến tiếc, còn mong muốn đuổi cô ta đi.

Cô ấy khuyên Tô Mạn: “Cô cũng đừng lo lắng, gần đây Tiết chủ nhiệm cũng không mấy suôn sẻ, chủ tịch Nhậm phê bình cô ta rất nhiều lần.”

“Được, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.” Tô Mạn cười cười, thầm nghĩ xem ra nhân duyên của Tiết chủ nhiệm ở trong hội phụ nữ cũng chẳng tốt đẹp gì.

Ngay cả vị cán sự này cũng không ưa bà ta.

Buổi sáng, chủ tịch Nhậm vẫn tự mình chủ trì hội nghị. Còn Tiết chủ nhiệm từ đầu đến cuối đều trầm mặc. Đương nhiên, sau chuyện vừa rồi đúng là bà ta đã phải chịu nhiều uất nghẹn, cho nên cũng không dám càn rỡ như lúc trước nữa.

Nhưng Tô Mạn có thể cảm nhận được, ánh mắt của người này vẫn luôn liếc về phía mình.

Tô Mạn một chút cũng không lo lắng, bản thân bà ta không phải là người lãnh đạo trực tiếp, cũng không phải là người có quyền lớn nhất ở đây, Tiết chủ nhiệm này hoàn toàn không thể bắt nạt được cô.

Lúc này, chủ đề chính trong hội nghị đang nói về hoạt động mừng Nguyên Đán của huyện.

Công nhân và nhóm xã viên của các công xã trong huyện bận rộn cả một năm, thời điểm gieo trồng thức ăn cho gia súc, bọn họ phải hoàn thành thật tốt. Đặc biệt là nữ công nhân. Công việc này tuy rằng không phải do hội phụ nữ chỉ đạo toàn bộ công tác, nhưng việc trợ giúp thì nhất định phải làm tốt. Không thể để đến lúc cần mà không tìm thấy người của hội phụ nữ.

Buổi sáng họp hành trôi qua thật nhanh, đến giờ ăn cơm trưa, mọi người vô cùng náo nhiệt bàn bạc xem nên chuẩn bị sẵn sàng công tác như thế nào.

Đừng nghĩ rằng thời gian còn hẳn hơn một tháng nữa, nhưng đối với những người làm việc nghiêm túc, thì khoảng thời gian này thật sự chỉ trong nháy mắt đã trôi qua.

Các cô ấy nghĩ tới việc Tô Mạn đã triển khai những công tác của công xã Bắc Hà rất tốt, bèn đi tìm cô để lấy kinh nghiệm.

Tô Mạn nói: “Công xã Bắc Hà chúng tôi vẫn thực hiện các công việc giống như lúc trước, đầu tiên là đội diễn xuất ở các đại đội lưu động đi biểu diễn, diễn một vài tiết mục nhỏ. Ngày Tết Nguyên Đán, thì họ diễn một tiết mục lớn trong đại đội. Dù sao cũng là thời điểm đầu năm, nên mọi người chuẩn bị vô cùng náo nhiệt.”

Đây đúng là một hoạt động ấn tượng.

Mọi người không ngừng ngưỡng mộ. Nói thật là bây giờ các công xã đều đã thành lập đội diễn xuất, nhưng đội diễn xuất của các cô không thể so sánh được với đội của Tô Mạn. Các tiết mục đều do một vài bà già biểu diễn. Hơn nữa cũng không thể làm hoành tráng như đội của Tô Mạn.

“Cán sự Tô, đến lúc đó có thể mời đội diễn xuất của các cô tới công xã chúng tôi biểu diễn không.” Cán sự công xã Hồng Tinh hỏi.

Cô vừa hỏi, công xã Hồng Kỳ cũng thêm vào: “Cả chúng tôi nữa, công xã chúng tôi ở gần, đi lại rất thuận tiện.”

Tô Mạn nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng lại có một ý nghĩ, mỗi lần lưu động diễn xuất đều là những tiết mục giống nhau, quả thật cũng không đủ mới mẻ. Hơn nữa cuối năm cô còn muốn thực hiện kế hoạch huấn luyện, không còn thời gian để sắp xếp nhiều tiết mục hơn.

Cô liền đề nghị: “Nếu không thì như vậy đi, tôi trở về sẽ bàn bạc với mọi người trong công xã, sẽ để cho bọn họ tới công xã khác biểu diễn, kết hợp với nhau để làm. Các cô thấy thế nào?”

Đề nghị này của Tô Mạn, là các công xã khác cũng có thể làm cùng.

“Còn có thể kết hợp để thực hiện sao? Vậy thì cũng làm lớn quá đi.”

Tô Mạn cười nói: “Cái này gọi là tập thể đoàn kết sẽ tạo nên sức mạnh. Nếu chuyện này chỉ có một mình công xã chúng tôi thực hiện, nhất định là sẽ rất khó khăn và mệt mỏi, nhưng nếu mỗi công xã đều đóng góp một phần, tích tiểu thành đại, thì số lượng các tiết mục không phải sẽ nhiều lên sao? Các xã viên cũng đều vui vẻ, có phải vậy không? Nếu chúng ta sắp xếp tốt, thì tháng một đầu năm sau, các xã viên đã có thể xem biểu diễn vô cùng náo nhiệt.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.