Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra sức làm việc

Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Sáng sớm hôm sau, Tô Mạn đã nghiên cứu xong đối sách. Trên đường đi làm, cô lại nhìn thấy Thôi Hướng Bắc đang tập luyện.

Bởi vì cô cần đi đến công xã, cho nên mỗi ngày đều phải dậy tương đối sớm, nhưng Thôi Hướng Bắc này mỗi ngày còn dậy sớm hơn cô. Hơn nữa mỗi ngày đều kiên trì tập luyện.

Tô Mạn hoài nghi, chắc là nửa đêm cậu ta đi lên núi bắt trộm động vật, ăn xong liền chạy về đây tập luyện.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, nhưng không có chào hỏi.

Tô Mạn không đem cậu ta để vào mắt. Tên nhóc mười mấy tuổi đối với cô mà nói thì vẫn là đứa trẻ chưa lớn. Chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng, thì đều có thể bỏ qua.

Nhưng bỗng dưng tên nhóc này lại ở đằng kia kêu gào lên, sau đó càng ra sức đánh quyền.

“Bệnh thần kinh.” Tô Mạn nói thầm một tiếng, sau đó lại tiếp tục đi làm.

789 nói: “Ký chủ, cô đang muốn nói là đầu óc cậu ta đơn giản sao?”

Tô Mạn lại nói: “Nhưng tôi chưa nói, dù sao tôi cũng đang phải thực hiện sự nghiệp thánh mẫu.”

789: “……”

Mấy ngày tiếp theo, công việc của Tô Mạn lu bù cả lên.

Cô ôm trong tay quá nhiều công việc, các nhiệm vụ cuối năm lại vô cùng quan trọng, nên cô nghĩ mình sẽ không làm xuể, liền dứt khoát bàn bạc với Hách chủ nhiệm chia bớt gánh nặng cho Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn.

Tô Mạn nói: “Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn đều là những cán sự tích cực, tôi cảm thấy cũng nên cho các cô ấy thêm nhiều cơ hội để rèn luyện chính mình. Hơn nữa những công việc này tôi đã sửa soạn lại rồi, các cô ấy có thể trực tiếp thực hiện được.”

Hách chủ nhiệm nghe Tô Mạn nói như vậy, trong lòng lại càng xem trọng cô bé này.

Phải biết rằng, kế hoạch kết hợp diễn xuất và việc trong nhà máy sản xuất tổng hợp của công xã, đều là những chuyện rất quan trọng. Bao nhiêu người muốn được tham gia vào, vậy mà Tiểu Tô lại không đoái hoài gì mà giao cho người khác.

Hách chủ nhiệm thấy thật ra là để cho ai làm cũng không sao cả, cô không quan tâm là ai làm, nhưng công lao cuối cùng thì không thể thiếu Tiểu Tô.

Bây giờ Tô Mạn đã đưa ra ý kiến, tất nhiên là cũng nên nghe theo: “Cô cứ tự mình sắp xếp sao cho hợp lý, tôi vẫn luôn tán thành năng lực làm việc của cô.”

Tô Mạn cười nói: “Bất cứ suy nghĩ gì, tôi cũng phải trưng cầu ý kiến của cô thì mới an tâm.”

Hách chủ nhiệm khẽ cười, cảm thấy Tô Mạn nhất định sẽ làm tốt mọi việc.

Xưởng quần áo bên kia đã đưa nguyên vật liệu tới đây. Hiện tại các chị em phải tăng ca thêm giờ để đẩy nhanh tốc độ. Dù là ngày càng nhiều nữ công gia nhập vào nhà máy, nhưng vẫn phải bố trí một bộ phận nhỏ những chị em ở lại các đại đội sản xuất để làm công tác huấn luyện.

Tranh thủ công xã đang có nhiều cơ hội, đội sản xuất cũng phải ra sức làm việc nhiều hơn gấp vài phần. Công việc của hội phụ nữ cũng theo đó mà nhiều lên. Sau khi đem mọi việc sửa sang lại thật rõ ràng, liền giao cho Trình Hiểu Hồng theo dõi. Kế hoạch huấn luyện cho phụ nữ và vấn đề đẩy nhanh tiến độ công việc dù sao cũng là chuyện của công xã, cũng chẳng mấy liên quan đến hội phụ nữ, vẫn nên để người có chút liên quan như Trình Hiểu Hồng làm thì thích hợp hơn.

Thấy Tô Mạn đem mấy công tác này giao hết cho mình. Trong lòng Trình Hiểu Hồng có chút kích động nhỏ: “Đều đưa cho tôi theo dõi sao?”

Tô Mạn nói: “Đúng rồi, chuyện huấn luyện cho đội sản xuất rất quan trọng. Nếu làm tốt, sau này sẽ giúp nhà máy tổng hợp của chúng ta tăng thêm sức lao động. Cần phải theo dõi thật sát sao.”

Trình Hiểu Hồng lập tức kích động không thôi, niềm vui sướng lan toả khắp người.

Cô biết, đây là chuyện lớn của công xã, nếu Tô Mạn đã trao cho mình cơ hội thì phải cố gắng hoàn thành thật tốt mới được!

Còn Đinh Mẫn, Tô Mạn giao cho cô phụ trách việc tập luyện của đội diễn xuất. Bởi vì Tô Mạn chuẩn bị làm cô giáo giúp đỡ trường trung học của công xã viết truyện, nhưng bản thân cô lại chưa từng làm biên kịch, trước giờ đều lấy những chuyện của bản thân ra để viết, quá hao tâm tốn sức, vậy nên cần phải tiếp thu ý kiến quần chúng.

Có Đinh Mẫn ra mặt, ông bố làm hiệu trưởng trường trung học kia đương nhiên muốn duy trì công tác của con gái, chuyện này liền trở nên dễ dàng.

Hơn nữa Tô Mạn cũng nhận thấy chủ tịch Nhậm có khả năng sẽ sắp đặt cho mình, nên trước hết cô phải bồi dưỡng để người của công xã Bắc Hà thêm tiến bộ. Nếu không đến lúc đó công xã không chịu thả người thì phải làm sao.

Rời đi cũng phải đi trong vinh quang, đây là yêu cầu cô đề ra với bản thân khi được thăng chức.

Đinh Mẫn bắt được chuyện tốt như vậy, cũng không thể giữ được trạng thái bình ổn. Tích cực chạy tới văn phòng của ba mình tìm sự giúp đỡ.

Tô Mạn tự mình tính toán tình hình chung, hai chuyện đều tham gia vào một chút, nhưng những vấn đề chính lại không cần phải xen vào.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.