Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch săn thú

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Qua thời gian hai ngày, sau khi đem các công tác sắp xếp ổn thoả, Tô Mạn liền tìm Hách chủ nhiệm và thư ký Trình để bàn bạc về chuyện món ăn hoang dã của công xã.

Vị trí địa lý của công xã Bắc Hà kỳ thật không được tốt lắm, bởi vì nhiều núi, tuy rằng không tính là núi cao, nhưng bên trong lại có rất nhiều cánh rừng. Khai thác cũng khó mà thành công.

Lúc trước các đại đội sản xuất muốn tổ chức ăn tết nhẹ, sai thanh niên đi bắt động vật hoang dã về làm món ăn, để cho mọi người trong đội được hưởng chút đặc sản. Nhưng đám người đó không phải ai cũng có kinh nghiệm, thường xuyên đi cả ngày mà không thu hoạch được gì. Thứ hai là mọi người đều có tâm tư riêng, bản thân mệt mỏi, sống chết đuổi bắt động vật, cuối cùng còn không chắc chắn có được ăn hay không, tất nhiên sẽ cảm thấy chán. Cán sự trong đội thấy thu hoạch quá ít, cũng dứt khoát không tổ chức nữa.

Nguyên nhân chẳng qua là bởi vì chính sách, mỗi thân cây mỗi ngọn cỏ đều là của nhà nước, động vật hoang dã tự nhiên cũng không thể tùy tiện đánh bắt. Thế nên mấy năm nay, trong núi cũng đã dự trữ được không ít các động vật hoang dã.

Tô Mạn cũng không định nói với Hách chủ nhiệm và thư ký Trình về chuyện mọi người ăn trộm món ăn hoang dã. Mà muốn phân tích xem cuối năm nên tiến hành tổ chức mấy lễ hội.

“Mặc dù xưởng quần áo đã đưa tiền và chi phiếu, nhưng vẫn không phải là vật tư. Hơn nữa bởi vì quá gấp rút, thời gian để thu hoạch mùa màng cũng không có nhiều. Tết lại sắp đến rồi, cũng nên phát cho mỗi nhà ít đồ vật. Nói thật, chúng ta quan tâm đến những người làm diễn xuất là về tinh thần của bọn họ, nhưng về phương diện vật tư, cũng cần phải quan tâm một chút.”

Hách chủ nhiệm Hách nói: “Cô có ý tưởng gì, cứ nói ra. Nếu là biện pháp hay, tôi liền nghiên cứu thật kỹ càng.”

Thư ký Trình cũng gật đầu phụ hoạ.

“Tôi đi lên huyện mấy lần, cũng phát hiện ra một vài chuyện. Người thành phố đều có phiếu thịt, bọn họ lại giàu, một tháng cũng có thể ăn hơn hai, ba tấn thịt heo. Nhưng mấy món ăn hoang dã, bọn họ chưa từng được ăn. Cho nên liền trở nên hiếm lạ. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt vài con vật hoang dã, nhưng không ăn mà mang đi đổi lương thực với bọn họ, ví dụ như đổi thịt, hoặc một ít đồ dùng công nghiệp.”

“Có thể đổi sao?” Thư ký Trình lập tức hỏi lại.

Tô Mạn nói: “Hiện giờ chúng ta có sẵn một nơi để đổi đồ, xưởng quần áo trong huyện tuy không có quá nhiều người, nhưng số người ở nhà ăn cũng không ít. Bọn họ mỗi tháng đều có kế hoạch mua sắm. Có thể mua thịt, mua lương thực. Chúng ta dùng món ăn hoang dã, đổi lương thực và thịt với bọn họ. Bọn họ có thể đổi khẩu vị, còn chúng ta có thịt heo và lương thực để mang về.”

Thư ký Trình nhíu mày nói: “Nghe khá hay đấy, chắc rất nhiều người đồng tình với ý kiến này. Trước kia cũng đã tổ chức cho bọn họ nấu nướng, để công xã có thêm nhiều thức ăn. Nhưng hiệu quả lại không cao.”

Tô Mạn nghiêm túc nói: “Ngài thử nghĩ xem, nếu mọi người lên núi săn thú mà dựa theo điểm thi đua, ai giao nộp nhiều con mồi, thì sẽ được cộng nhiều điểm cho việc đã làm. Sau đó dựa vào số điểm này để đổi ra lương thực và thịt được phân phát, làm vậy sẽ khích lệ mọi người hưởng ứng một cách nhiệt tình.”

Kỳ thật đây cũng là một cách xoay chuyển. Trực tiếp bắt động vật từ trong rừng mang về nhà mình ăn, đó là điều không thể. Nhưng nếu giao nộp cho công xã, sau đó công xã đổi thành vật tư, lại dựa theo điểm thi đua để phân chia, điều này liền phù hợp với quy định.

Trong đầu của Hách chủ nhiệm và thư ký Trình đều xoay vòng theo cách nói của Tô Mạn, sau đó phát hiện ra, biện pháp này quả thật rất khả thi.

Các xã viên làm việc không mấy tích cực, thật ra bọn họ đều biết. Còn không phải là làm nhiều, nhưng không được ăn nhiều sao?

Nếu bây giờ dựa theo điểm thi đua để phân chia, vậy thì không giống nhau.

Giống như chị em phụ nữ trong nhà máy, để tranh được thật nhiều điểm thi đua, liền không quản ngày đêm mà đẩy nhanh tốc độ làm việc. Thái độ tích cực đó, ai cũng không thể ngăn cản.

Thư ký Trình và Hách chủ nhiệm đều phân vân. Đặc biệt là Hách chủ nhiệm, việc này không liên quan đến hội phụ nữ, nên cô không muốn xen vào. Chỉ để Tiểu Tô nói chuyện với thư ký Trình.

Dù sao thì mấy nữa, nếu chuyện này thành công, mà Tiểu Tô lại là người của hội phụ nữ, như thế cũng đủ để làm cho hội được vẻ vang.

Tô Mạn lại nói: “Thư ký Trình, giờ vẫn là cuối mùa thu, còn chưa bắt đầu tới mùa đông, đúng là thời điểm thích hợp để đi săn thú, nếu chậm trễ, đến mùa đông chúng sẽ trú hết ở trong núi.”

Thư ký Trình suy xét trong chốc lát, cuối cùng quyết định sẽ làm thử. Giống như lời Tô Mạn nói, trong núi có thứ tốt như vậy mà không bắt lấy, chẳng lẽ cứ giữ mãi ở đó.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.