Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vòng tuần hoàn

Phiên bản Dịch · 1077 chữ

Thư ký Trình cảm thấy, nếu trước đó không biết có thể đổi được đồ vật, thì cứ như vậy giữ lại. Hiện tại có thể đem động vật đi đổi đồ, lại còn là thịt và lương thực nữa, chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội này.

“Chuyện này trước hết cần phải bàn bạc, thương lượng với bên xưởng quần áo đã, nếu được, tôi sẽ đi tới mấy phân xưởng ở trong huyện.”

Thật ra Tô Mạn muốn đem lên nhà máy lớn trên tỉnh để trao đổi, nhưng lại không biết rốt cục sẽ bắt được bao nhiêu con mồi, cho nên cũng không nói ý kiến này ra.

Chờ xem số lượng lần này là bao nhiêu, sau đó sẽ sửa lại kế hoạch.

Có thể lấp đầy bụng cho nhóm xã viên, đây là chuyện rất quan trọng. Thư ký Trình cũng muốn đích thân ra mặt, cho nên ngày hôm sau liền dẫn theo Tô Mạn cùng đi lên huyện, tìm đến xưởng quần áo để nói chuyện. Hơn nữa, hôm trước ông đã sai một đồng chí trong đội dân binh của công xã, lên núi bắt thử mấy con thú hoang dã. Mang về đều là thỏ hoang và gà rừng, thậm chí còn bắt được cả rắn. Lúc đi tới xưởng quần áo, liền trực tiếp xách con vật vào trong văn phòng.

Bởi vì trước đó đôi bên đều hợp tác vui vẻ, bọn họ cũng đã giúp giám đốc Chu tìm được một biện pháp giải quyết áp lực về sản lượng, cho nên giám đốc Chu lại càng khách khí với bọn họ. Nhìn thấy bọn họ xách theo con vật tới, còn tưởng rằng tới tặng quà, nên đã khách khí từ chối.

Thư ký Trình cười lớn: “Đây là để cho các công nhân trong phân xưởng nếm thử thức ăn tươi mới, thuận tiện tôi cũng muốn bàn bạc về chuyện này, để có thể tiến thêm một bước hợp tác.”

Giám đốc Chu nhìn mấy con gà rừng và thỏ hoang này, cảm thấy thật không đủ để nhét kẽ răng.

Nhưng khi nghe thấy thư ký Trình nói muốn tiến thêm một bước hợp tác, ông ta liền hỏi: “Không phải hiện giờ hợp tác đang khá tốt sao, còn cần tiến thêm một bước hợp tác gì nữa?”

Thư ký Trình liền chỉ vào những con vật đó: “Ông cảm thấy thứ này được không?”

“Được chứ, đương nhiên là được. Tôi đã nhiều năm không ăn thứ này, lần trước cũng là được một đồng hương đưa tới xưởng cho.”

Thư ký Trình nói: “Tôi biết là mọi người trong huyện không thiếu thịt heo để ăn, thế nhưng, tôi vẫn đưa một loại thịt mới tới đây. Công xã tôi những thứ khác không nhiều, nhưng thứ này thì luôn có sẵn. Chúng tôi dùng cái này, để đổi lương thực và thịt heo với mọi người, ông thấy thế nào?”

Giám đốc Chu: “……” Ông ta yên lặng nhìn về phía mấy con thỏ và gà rừng béo múp trên mặt đất. Sau đó trong lòng thầm đánh giá, cuộc mua bán này thật ra không có lời.

Nhưng lại có thể thay đổi khẩu vị trong nhà ăn. Những thứ này trong nhà ăn không có, nếu công nhân muốn ăn, thì có thể lấy tiền và phiếu gạo để đổi về. Việc này cũng coi như là cấp cho công nhân một chút phúc lợi.

Sau khi tính toán, giám đốc Chu cảm thấy hợp tác này cũng có chút lợi ích. Nếu làm tốt, không chừng bản thân còn có thể được ăn nhiều hơn một miếng.

Ông ta cười nói: “Chúng ta đã hợp tác tốt như vậy, việc này đương nhiên là không thành vấn đề. Các người đi săn thú, tôi lập tức sẽ thông báo cho công nhân trong xưởng biết. Chỉ cần số lượng không quá nhiều, nhất định là có thể trao đổi.”

Thư ký Trình và Tô Mạn nhìn nhau cười. Sau đó cả hai cùng bắt tay với giám đốc Chu.

Giữa trưa, mọi người trong xưởng quần áo đều biết mấy ngày nữa sẽ có một vài món ăn hoang dã được đưa tới xưởng, đến lúc đó người nào cần thì có thể tới khu hậu cần để lấy, cuối tháng khi phát tiền lương, sẽ trực tiếp trừ vào đó.

Vừa nghe rằng có món ăn hoang dã, mọi người đều cảm thấy mới mẻ.

Ở đây có không ít cặp vợ chồng cùng làm công nhân viên, gia đình cũng khá giả, không thiếu chút tiền lương ấy. Bọn họ vừa nghe thông báo liền quyết định sẽ chi ra một khoản để mua.

Chuyện như này cũng không thường xảy ra, đây vẫn là lần đầu tiên. Vì thế rất nhiều người đều chạy đến khu hậu cần để hỏi thăm tình hình.

Sau khi thương lượng thành công về vấn đề hợp tác trao đổi lương thực với xưởng quần áo, trên mặt thư ký Trình cười tươi hết mức, lộ rõ cả nếp nhăn.

Tuy rằng không đổi được nhiều, nhưng một chút cũng là thịt, các xã viên tốt xấu gì cũng có thể được ăn nhiều hơn một miếng thịt và một miếng cơm.

Các đồng chí nông dân đều rất thuần phác, chỉ cần đời sống tốt lên một chút, bọn họ liền thấy thoả mãn. Thấy đủ rồi thì không náo loạn nữa, mà sẽ chăm chỉ làm ăn.

Tất cả đều là vòng tuần hoàn của đời sống.

Hơn nữa trước đó đã có công việc làm quần áo, bây giờ lại thêm việc trao đổi động vật, thư ký Trình cảm thấy tương lai sẽ còn có thêm nhiều cách để phát triển. Nông dân cũng sẽ ngày càng tốt hơn.

Trở lại công xã, ông ta liền phát ra thông báo, giao cho các đại đội nhiệm vụ đơn giản nhất, chính là săn bắt và nộp lại động vật hoang dã, càng nhiều càng tốt.

Khi nộp động vật hoang dã lên công xã, sẽ dựa theo số lượng để đổi lấy thịt và lương thực. Còn đưa cho từng đội một bảng điểm để tính thi đua khi đi săn thú, đến lúc đó việc chia thịt và lương thực sẽ dựa theo số điểm này.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.