Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh thần đoàn kết

Phiên bản Dịch · 1055 chữ

Tin tức vừa được phát ra, nhóm cán bộ của các đại đội sản xuất đều cảm thấy khó hiểu.

Sao tự nhiên lại phải đi săn thú?

Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng bọn họ vẫn biết điều kiện công xã đề ra rất thích hợp. Như này có nghĩa là công xã sẽ không giữ lại một chút lợi ích nào, tất cả đều cấp cho các đội sản xuất.

Nhưng lại phải đề cao thái độ tích cực của các cán bộ trong đại đội.

Cứ như vậy, các đại đội lập tức triệu tập những thanh niên trai tráng khoẻ mạnh, để chuẩn bị lên núi săn thú.

So với những nơi khác, đại đội Đại Kiều Loan lại náo nhiệt hơn nhiều.

Gần đây một đám thanh niên đã vụng trộm đi săn thú, tuy rằng chỉ ăn một miếng thịt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hoảng.

Lo lắng bị người ta phát hiện, nhưng vì ngay lần đầu ăn trộm đã trót lọt, không bị phát hiện, cho nên không nhịn được, lại tiếp tục đi ăn trộm. Thói xấu cũng bắt đầu thay nhau nổi lên.

Bây giờ đại đội cũng sẽ tham gia vào, điều đó làm tan biến hoàn toàn ý tưởng đi săn trộm thú của bọn họ.

Quách đại trưởng đứng trên băng ghế, nghiêm túc nói: “Đây là phúc lợi mà công xã cấp cho chúng ta, trước đây là bắt động vật về rồi cùng nhau ăn. Nhưng từ nay sẽ mang lên huyện để đổi lương thực, đổi thịt heo với người ta. Số lượng con vật sẽ được quy ra điểm thi đua. Sáu người làm bốn người hưởng, đều tính thành điểm. Nếu ai nỗ lực đi săn thật nhiều, thì sẽ được ăn nhiều thứ ngon.”

Đám thanh niên phía dưới được một trận vui mừng phấn khích.

Thôi Hướng Bắc ôm hai tay nhìn về phía trước, nhìn qua có vẻ hờ hững không quan tâm cho lắm.

Từ lúc Quách đội trưởng thông báo tin tức này, cậu ta vẫn luôn thấy kinh ngạc. Sao tự nhiên tất cả mọi người lại cùng nhau đi săn thú.

Tuy rằng chuyện này thoạt nhìn thì không có khúc mắc gì, nhưng trong lòng cậu ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái.

Cậu hỏi người bên cạnh, mọi người nói đã hơn hai năm rồi không tổ chức hoạt động săn thú tập thể này, chứ đừng nói là tính điểm thi đua để đổi thịt và lương thực.

Như thế lại càng làm Thôi Hướng Bắc suy nghĩ không thông.

Trực giác cậu ta cảm thấy chuyện này có liên quan đến cái cô cán sự kia.

Xung quanh là một mảnh ồn ào hỗn loạn, nhưng cậu vẫn nghe thấy không ít những lời khen của mọi người về Tô Mạn. Bọn họ nói cô vừa tài giỏi, làm chuyện gì cũng chu toàn, biết lo nghĩ cho người trong đội...

Thật ra Thôi Hướng Bắc cũng cảm thấy vị cán sự này rất giỏi giang, cậu ta cũng đã thua dưới tay cô một lần rồi. Nhưng lúc ấy trong lòng cậu lại cảm thấy, bản thân cũng có thể khiến cho Tô Mạn phải nể mình mấy phần.

Ví dụ như việc dẫn theo mấy người cùng nhau đi ăn thịt.

Hiện tại xem ra, nếu chuyện này thật sự là do cô cán sự đó làm, thì cô ta đúng là quá lợi hại. Cậu ta dẫn nhóm thanh niên trong xóm trốn đi ăn thịt, nhưng vị Tô Mạn này lại có thể giúp cho bọn họ quang minh chính đại mà ăn thịt.

Thật đúng là……

Tâm tình Thôi Hướng Bắc có chút phức tạp.

Nhưng mà không thể phủ nhận, chuyện này đối với cậu ta cũng coi như là một chuyện tốt. Thật ra mỗi ngày đều phải đi ăn trộm thịt cũng rất phiền toái, nếu có thể thì mỗi lần lên núi sẽ bắt thật nhiều, sau đó dùng điểm thi đua để đổi ra rồi ăn dần dần, như vậy tiện hơn nhiều.

Cho nên lúc Quách đội trưởng phân công nhiệm vụ, Thôi Hướng Bắc cũng tích cực đăng ký tham gia.

Quách đại đội trưởng hoài nghi nhìn cậu ta: “Phải đi vào trong rừng đấy, cậu có đi được không? Trong đấy có nhiều rắn rết, côn trùng, chuột kiến lắm đấy.”

Hai anh em Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ liếc mắt nhìn ông, biểu cảm giống như là đang nhìn một tên ngốc.

Nếu tên thanh niên trí thức họ Thôi này không đi được, thì những người khác chắc chắn là khỏi đi luôn.

Những cái bẫy trong núi mỗi ngày đều cung cấp thịt cho mọi người, chính là do tên thanh niên trí thức này làm.

Tuy rằng Quách đại đội trưởng thật sự nghi ngờ, không biết tên nhóc tới từ thành phố này có thể đi săn thú hay không, nhưng cậu ta đã tích cực nhất định phải tham gia như vậy, ông cũng không thể ngăn cản. Vì thế Quách đại đội trưởng liền ghi tên cậu ta vào sổ. Đương nhiên, vì an toàn của mọi người, cũng không thể để Thôi Hướng Bắc hành động một mình, mà còn phân công thêm một tiểu đội để cùng hợp tác.

Thôi Hướng Bắc thực sự không muốn hợp tác với những người khác, cảm thấy như vậy thật vướng víu. Một mình cậu ta thoăn thoắt ngược xuôi, trèo lên cây đại thụ cũng không vấn đề.

Nhưng Quách đại đội trưởng căn bản là không đồng ý. Ông còn chọn ra một đội trưởng, để phụ trách sự an toàn về tính mạng của nhóm xã viên, hơn nữa đây lại là thanh niên trí thức. Nếu xảy ra chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm?

“Đồng chí Thôi, tinh thần đoàn kết hợp tác là rất cần thiết.”

Thôi Hướng Bắc nhếch miệng, quét mắt một vòng, cuối cùng chỉ vào hai anh em Tô Nhị Trụ: “Tôi có thể hợp tác cùng bọn họ không?.”

Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ lập tức mở to hai mắt. Không biết tên nhóc này đang muốn làm gì.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.