Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một gậy chết tươi

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Hai anh em nhà họ Tô thấy thế liền vắt chân lên cổ mà chạy.

Ai mà ngờ Thôi Hướng Bắc lại còn chạy nhanh hơn cả bọn họ.

Con heo kia cũng chạy tới, ba người chạy đến nỗi mồ hôi đầy đầu.

“Thằng nhóc chết tiệt, làm sao bây giờ?” Tô Nhị Trụ luôn miệng la hét rồi mắng chửi không ngừng.

Thôi Hướng Bắc nói: “Chạy theo tôi. Các người cũng vừa nhìn thấy tôi làm sập cái bẫy rồi đấy thây.”

Ba người tiếp tục chạy như điên.

Thật nhanh, liền chạy tới vị trí cái bẫy mà Thôi Hướng Bắc đã đánh sập, con heo kia cũng ngày càng chạy tới gần.

Thôi Hướng Bắc chạy về phía một thân cây đại thụ có thể tạm che khuất, sau đó trốn vào đằng sau. Hai anh em Tô Nhị Trụ cũng chạy thật nhanh để đuổi kịp.

Con heo rừng kia cũng có chút đầu óc, biết khe hở này quá nhỏ, đuổi theo sẽ không kịp, liền dứt khoát ngoặt sang chỗ đất trống bên cạnh tiếp tục truy đuổi.

Kết quả giẫm một phát vào cái bẫy.

Heo rừng còn chưa kịp nhảy ra, đã bị ba người cầm nông cụ hung hăng đánh tới tấp. Nhưng con heo rừng này da dày thịt béo, vẫn luôn rống lên, giãy giụa muốn thoát ra. Hố đào cũng không quá lớn, thực dễ dàng để nó bò ra.

Thôi Hướng Bắc trực tiếp cầm một cây gậy đi tới, chặt một phát cây gậy liền đứt rời. Mảnh vụn bay tứ tung, con heo kia cũng không kêu nữa, nhưng vẫn còn run rẩy.

Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ: “……”

Thôi Hướng Bắc thở hổn hển mở miệng, dáng vẻ oai phong lẫm liệt mà chỉ huy hai người còn lại: “Còn đứng ngơ ra đấy làm gì, mau tới đây nâng lên, mang về đổi thịt ăn!”

Hai người lúc này mới phản ứng lại, lắp bắp nói: “Được, được.”

Những người khác nghe được động tĩnh, nhưng đứng chờ cả nửa ngày mà vẫn chưa thấy heo chạy tới, có người lớn mật liền sang bên này tìm.

Sau đó liền nhìn thấy ba người đang đứng bên ngoài cái hố nâng một con thú lên.

Đi tới nơi, nhìn thấy một con heo rừng đầu dài vai rộng, mắt mọi người lập tức toả sáng.

“Con heo rừng này thật là lớn……”

Công xã Đại Kiều Loan bắt được một con heo rừng, nhóm xã viên và cán bộ trong đội cực kỳ phấn khích.

Tuy rằng con heo rừng này là do mấy người Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ bắt được. Nhưng mà bởi vì dựa theo quy định, sáu người làm bốn người hưởng, những người khác cũng có phần, chẳng qua hơi ít một chút mà thôi.

Nhưng cũng coi như là chuyện tốt rồi, bởi vì bọn họ không cần tham gia vào quá trình săn heo, mà vẫn được chia phần đến. Tất cả mọi người đều vui mừng và phấn khởi.

Còn chạy tới giúp đỡ khiêng con heo béo này lên, nhanh chóng vác về sân của đại đội cho mọi người cùng xem.

Bởi vì đây là ngày đầu tiên đi săn thú, nên mọi người vẫn chưa mấy thuần thục, số con vật bắt được cũng không nhiều. Nhưng chiến lợi phẩm lần này là một con heo rừng mấy trăm cân. Trong lòng ai cũng biết chắc chắn, nếu đem nộp cho công xã, thì nhất định sẽ rất có mặt mũi.

Trên mặt Quách đại đội trưởng cũng tràn đầy vui mừng, nghe thấy heo rừng là do đội của Tô Nhị Trụ bắt được, còn cố ý khen ngợi hai ba câu.

Tô Nhị Trụ đỏ mặt nói: “Là...là thanh niên trí thức Thôi Hướng Bắc bắt được.”

Tô Tam Trụ nói: “Một gậy đánh chết tươi con heo luôn.”

Sức lực thật là lớn, cây gậy đó, nếu dùng để đánh người, nhất định sẽ mất mạng.

Hai anh em nhà này bây giờ mới cảm thấy mình thật may mắn, lần trước đánh nhau may mà không bị cậu ta đánh chết. Hơn nữa trong lòng bọn họ còn thề rằng, sẽ không bao giờ đánh nhau với tên thanh niên trí thức này nữa. Có bất hòa cũng không cãi nhau với cậu ta. Về sau mà thấy cậu ta không vừa mắt điều gì đó thì phải lập tức trốn đi xa một chút.

Quách đại đội trưởng thật sự không nghĩ rằng con heo rừng này là do Thôi Hướng Bắc đánh chết. Lập tức lau mắt nhìn cậu ta.

Cậu thanh niên trí thức này tuy rằng mọi ngày giống hệt như một đại ca máu mặt, cứng đầu cứng cổ, nhưng bản lĩnh cũng thật là lớn.

Ông nhanh chóng gọi Thôi Hướng Bắc tới, hỏi xem cậu ta đã bắt heo như thế nào.

Thôi Hướng Bắc vẫn là cái bộ dáng ngại ngùng e thẹn kia: “Tôi tìm thấy một cây gậy liền cầm lên đánh tới tấp vào con heo đó. Bây giờ chả nhớ mình đã đánh nó như thế nào? Với lại trước đây tôi cũng chưa bắt heo rừng lần nào.”

Các xã viên khác vừa nghe lời này, lập tức không thể tin nổi nhìn cậu ta. Gì chứ, còn chưa bắt bao giờ mà đã lợi hại như vậy? Nếu hàng ngày mấy đứa trẻ mới lớn gặp phải cậu ta rồi trêu chọc gì đó, không bị đâm chết mới là lạ.

Con heo rừng này da dày thịt béo mà còn không qua khỏi nữa là!

Quách đại đội trưởng dứt khoát không hỏi cậu ta nữa, ngược lại đi hỏi hai anh em Tô Tam Trụ.

Tô Tam Trụ liền đem đầu đuôi câu chuyện diễn ra lúc đó miêu tả lại, nhà cậu thường xuyên nghe chuyện xưa, mỗi ngày ở nhà mẹ còn đọc lời kịch, nên bây giờ cậu ta được đà mà thêm mắm thêm muối rồi kể lại.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.