Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được cho cơ hội

Phiên bản Dịch · 1034 chữ

Tô Mạn tự tin nói,” La chủ nhiệm, xin ông hãy tin tưởng cháu một lần đi ạ, chị ấy là chị ấy còn cháu là cháu.Hai người chúng cháu hoàn toàn khác nhau. Sở dĩ lúc trước cháu không học sơ trung, không phải là do thành tích của cháu không tốt mà bởi vì thân thể của cháu rất kém. Nhưng cho dù không thể ra khỏi cửa cháu vẫn chăm chỉ tự học ở nhà. Bài thi của chị cháu sau khi cầm về để ở nhà, cháu đều lấy rồi tự mình làm thử.”

La chủ nhiệm nhìn dáng vẻ thành khẩn của Tô Mạn, ông cảm thấy đứa nhỏ này thật đúng là không giống với Tô Thu Nguyệt kia.

Ông cười nói,”Mới vừa nãy tôi cũng chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, cũng không có ý nói cháu cùng chị cháu giống nhau.”

Tô Mạn cười nói,” Như vậy thì cháu yên tâm rồi, dù sao lần này cháu đến đây cũng vì muốn chứng minh được thành tích của bản thân.”

La chủ nhiệm hiếu kì hỏi lại:

“ Làm thế nào để chứng minh được?”

Tô Mạn liền nhanh chóng đáp,”Cháu định xin tham gia thi tốt nghiệp kì thi sơ trung sắp tới.”

La chủ nhiệm :”....”

Quách đại đội trưởng đứng ngay bên cạnh ,thấy La chủ nhiệm lại im lặng không nói gì thì sốt ruột nhào vô nói đỡ cho Tô Mạn,” Lão La à, cho đứa nhỏ này một cơ hội đi, hiện tại mỗi ngày cô giáo Tô đều dạy học lớp xoá nạn mù chữ giúp chúng tôi, dạy cho chúng tôi biết viết biết đọc. Nếu không phải vì vậy thì tôi cũng sẽ không mất công đi tới đây một chuyến đâu.”

Nghe được mấy việc làm của Tô Mạn, La chủ nhiệm trong lòng cũng rất xúc động.Đối với những người trẻ tuổi có tư tưởng giác ngộ cao ông ít nhiều cũng rất khoan dung.

“ Nếu muốn tới đây học, tôi còn có thể châm chước cho một chút. Nhưng muốn trực tiếp tham gia thi tốt nghiệp... cháu không có học bạ sao có thể tốt nghiệp được đây?”

Tô Mạn nói,” La chủ nhiệm, cháu chỉ có một hi vọng duy nhất là có được tấm bằng tốt nghiệp sơ trung . Mặc dù không có học bạ, cháu cũng sẽ không để để ý đâu ạ.”

Dù sao cô cũng không có ý định đi thi đại học, học bạ có hay không không quan trọng. Cầm một cái bằng tốt nghiệp trung học đi ra ngoài đường hù doạ mọi người là được rồi. Chờ một thời gian nữa cô đem sách giáo khoa cao trung ra ôn tập tốt một chút, sau đó lại đi thi kiếm thêm cái bằng tốt nghiệp cao trung nữa là trọn vẹn.

Quách đại đội trưởng thở dài,” Lão La,đứa nhỏ này cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng chứng minh được thực lực của bản thân đã đạt đến trình độ tốt nghiệp sơ trung, về sau cũng có thể đường đường chính chính dạy học cho đại đội bên kia của chúng tôi mà thôi.”

Thật ra Quách đại đội trưởng đối với việc này rất mong chờ. Hiện tại trong đội cũng không tìm được người nào thuộc “ phần tử tri thức” mà vô tư cống hiến như Tô Mạn.

Công điểm kiếm được cũng giống như những người bình thường, nhưng lúc công tác lại là phần tử tri thức dạy học, so ra chuyện này đối với đại đội rất có lợi không phải sao?

La chủ nhiệm cẩn thận suy nghĩ, sau đó nhìn thấy mặt già của Quách đại đội trưởng, lại nhìn sang ánh mắt chờ mong của Tô Mạn.

Cuối cùng ông quyết định gật đầu,”Thôi được rồi, cho cháu một cơ hội tham gia kì thi vậy. Nếu đủ tư cách thông qua, về sau chúng ta cũng sẽ phát cho cháu một tấm bằng tốt nghiệp sơ trung. Nhưng chắc chắn là sẽ không có học bạ đâu đấy. Lão Quách, đồng chí Tô Mạn, đây đều là quy củ phải tuân theo, không thể làm khác được.”

“ Có thể chứng minh được trình độ của bản thân, cháu đã rất hài lòng rồi ạ.” Tô Mạn vui mừng nói,” La chủ nhiệm, cháu thật sự rất cảm ơn ngài.”

Nói xong còn tự mình cúi đầu cảm ơn một cách trịnh trọng.

Còn ba ngày nữa mới đến kì thi tốt nghiệp, trước tiên Tô Mạn muốn trở về chuẩn bị ôn tập lại một chút, chờ đến ngày thi thì trực tiếp lại đây thi là được.

Tô Mạn và Quách đại đội trưởng lại rối rít cảm ơn thêm một lần nữa ,rồi mới rời khỏi văn phòng chủ nhiệm.

Lúc đi ngang qua sân trường Quách đại đội trưởng còn cảm khái nói:

“ Cô giáo Tô, lúc trước nếu cháu có thể theo học sơ trung thì tốt quá rồi, trình độ của cháu còn có thể theo học lên cao nữa....”

Tuy rằng chưa thông qua kì thi,nhưng Quách đại đội trưởng cảm thấy Tô Mạn hiểu biết nhiều như vậy, chắc chắn trình độ cũng rất cao.

Chưa cần nói đâu xa, chỉ so với Tô Thu Nguyệt đã thấy một trời một vực rồi.

Tô Mạn nói,” Chỉ cần có lòng muốn học tập, học ở chỗ nào cũng không quan trọng lắm. Cháu cũng có thể tự học được, như bây giờ cũng khá tốt rồi, nếu cháu mà đi học vậy bây giờ trong đội không có ai dạy lớp xoá nạn mù chữ đâu. Cháu hiện tại chỉ muốn làm thêm được nhiều chuyện tốt, mang đến sự giúp đỡ cho những người khác.” Như vậy là có thể để dành được bao nhiêu là điểm thánh mẫu rồi.

Quách đại đội trưởng bị lời nói của Tô Mạn làm cho cảm động, ông không nhịn được mà gật đầu,” Tốt, tư tưởng giác ngộ cao, trong đội rất cần những người trẻ tuổi như cháu.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.