Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Mạn đi thi

Phiên bản Dịch · 1132 chữ

Sau khi Tô Mạn trở về từ công xã thì cũng không nói chuyện của Tô Thu Nguyệt với người nhà họ Tô.

Cũng không phải tính tình của Tô Mạn cao thượng không muốn nói xấu sau lưng người khác, chỉ đơn giản là cô lười nói.

Với lại nếu nói ra rồi đến lúc đó dù người trong nhà có tin hay không cũng rất phiền phức.

Người nhà họ Tô hỏi Tô Mạn lúc tới trường có thấy Tô Thu Nguyệt hay không, cô cũng hàm hồ nói không thấy được. Bởi vậy người nhà họ Tô cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa mà cho qua chuyện.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến kì thi tốt nghiệp sơ trung bên kia rồi, Tô Mạn cũng không chủ quan mà vùi đầu chăm chỉ ôn tập lại toàn bộ kiến thức. Lúc ban ngày cô chỉ huy bọn nhỏ ở yên trong phòng học chơi trò chơi ,hát múa, tuỳ tiện tìm một bạn nhỏ ưu tú ôn tập lại bài cũ cho bọn trẻ, bản thân Tô Mạn thì ngồi ở bàn giáo viên ôn tập cho kì thi. Nhìn qua rất có dáng vẻ của một người trông coi quản lí chứ không giống giáo viên chút nào.

Thời gian nhanh chóng trôi qua ,đã đến lúc Tô Mạn phải tới trung học công xã bên kia để đi thi. Bởi vì La chủ nhiệm sã sớm sắp xếp, Tô Mạn liền đi theo một lớp ban tốt nghiệp cùng nhau làm bài thi.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú tò mò của các bạn học sinh, Tô Mạn đều coi như không thấy được, chuyên tâm chờ bài thi được phát xuống dưới. Sau khi cầm được tờ đề trên tay thì liền nhanh chóng hạ bút làm bài.

Nội dung của bài thi cũng rất đơn giản không có gì khó, có rất nhiều kiến thức được lấy ra từ trong sách giáo khoa, không có các câu hỏi tiểu xảo đánh lừa học sinh như sau này.

Buổi sáng sau khi thi xong hai môn ngữ văn và toán học , Tô Mạn cũng không về nhà ăn cơm. Cô tìm một chỗ vắng người,từ hệ thống mua vài món đồ ăn ngon cho mình,sau đó ngồi ăn để bổ sung năng lượng.

Sau khi ăn xong lại trở về phòng học tìm đại một chỗ để nghỉ ngơi, buổi chiều Tô Mạn còn tiếp tục thi thêm vài môn nữa.

Chờ thi xong xuôi các môn, Tô Mạn nhớ lại tình huống lúc làm bài thi, cảm thấy vẫn là nắm chắc, tâm tình cô cũng được thả lỏng. Lúc đi trên đường, còn cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Lần này đi ra khỏi cổng trường cũng chưa đụng phải Tô Thu Nguyệt.

Chỉ là Tô Mạn nghe nói cao trung ngày hôm qua đã thi xong hết rồi, nhưng Tô Thu Nguyệt người thì không thấy bóng dáng đâu.

Tô Mạn suy nghĩ dù sao đây cũng là một phần tử trong gia đình, sau này còn phải ở chung với nhau. Bởi vậy lúc đi ngang qua cổng cô còn cố tình nán lại hỏi thăm Tô Thu Nguyệt với đồng chí bảo vệ trong trường.

Vị đồng chí này làm việc ở trường học đã nhiều năm, con mắt cũng rất tinh tường, bình thường cũng nhận biết được không ít học sinh. Vừa nghe muốn tìm Tô Thu Nguyệt ông liền nhiệt tình nói:” Học sinh Tô Thu Nguyệt này sáng sớm hôm nay đã ra khỏi cửa rồi, còn đi cùng với mấy nữ học sinh khác nữa. Nói là đi trong huyện thành để mượn tài liệu học tập gì đó, cũng là mấy đứa nhỏ chăm học nha. Cháu đừng lo lắng, chị cháu còn có bạn đi cùng, với lại đây là xã hội mới, trị an rất tốt.”

Tô Mạn sau khi hỏi thăm được tin tức và hướng đi của Tô Thu Nguyệt thì liền lên tiếng chào hỏi bảo vệ rồi ra về.

Rốt cuộc Tô Thu Nguyệt đối với cô cũng chỉ là một người xa lạ không hơn không kém, bởi vậy Tô Mạn cũng không lo lắng gì nhiều.

Trên đường trở về, thời tiết nắng nóng oi bức làm cho Tô Mạn hết sức khó chịu. Ngẫu nhiên gặp phải vài người đi đường khiêng vác vật nặng cô cũng không có ý định tiến lên giúp mà đi lướt ngang qua.

789 lên tiếng nhắc nhở Tô Mạn:” Ký chủ, ký chủ đằng trước có người cần được giúp đỡ, cô không định lại giúp họ một tay sao?”

Tô Mạn lấy hai bàn tay phẩy phẩy trước mặt để hứng miếng gió mát,”Quá nóng, không muốn động tay động chân làm gì hết.”

Hiện tại mỗi buổi tối Tô Mạn phải dạy thêm hai tiếng cho lớp học xoá nạn mù chữ, bởi vậy điểm thánh mẫu cũng từ tám tăng lên thành mười lăm điểm. Chừng này điểm khen thưởng cũng đủ để cô mua đồ ăn ngon cho ba bữa, thỉnh thoảng còn dư chút điểm để mua thêm vài đồ ăn vặt cho đỡ nhạt miệng.

Cho nên bây giờ Tô Mạn đối với việc làm chuyện tốt cũng không mấy tích cực như ban đầu. Dù sao với tình huống của cô bây giờ ,có dư thêm nhiều điểm cũng không có chỗ để tiêu xài.

789 lộ ra một biểu tình đau khổ thảm thiết:” Không phải nói, làm chuyện tốt nhiều sẽ tự động hình thành một thói quen sao? Ý nghĩa thiết kế ban đầu của tôi cũng là từ như vậy mà tạo nên, vì cái gì mà ký chủ một chút cũng không thay đổi vậy?”

Tô Mạn nhún vai trả lời,” Vậy có thể là do ý chí của tôi quá mạnh mẽ, không dễ bị lung lay.”

789:”...”

Đi được một lúc, Tô Mạn thấy đường vắng không có ai liền mua một que kem từ trong hệ thống để ăn cho bớt nóng. Thuận tiện còn mua thêm một ly coca ướp lạnh để giải khát. Nhưng mà dù đã ăn kem uống nước các loại thì lúc về đến Đại Kiều Loan cô vẫn nóng đến điên người. Tô Mạn cảm giác cả người từ trên xuống dưới đều bị phơi thành con cá khô rồi.

Trong lòng nghĩ thầm bản thân thật may mắn ,vì đã thoát ly được lao động chân tay để tiến vào tầng lớp lao động trí óc. Nếu không dưới cái nóng này mà phải phơi mình ngoài ruộng thì chắc Tô Mạn mất toi nửa cái mạng quèn này lâu rồi.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.