Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ chối nhận quà

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Tô Mạn về đến nhà vừa thay xong quần áo, bên này rất nhiều người cũng kéo đến nhà họ Tô .

Mẹ của da đen vẻ mặt cảm động chạy tới, trong tay còn cầm theo một khúc vải tốt. Muốn đem tặng cho Tô Mạn để làm quà cảm ơn, lúc sau nhìn thấy Tô Mạn,hai hàng nước mắt liền nhanh chóng rớt xuống:

"Cô giáo Tô, là cháu đã cứu cái mạng này của da đen nhà chúng ta. Thím không biết làm sao để cảm ơn cháu nữa hu hu hu."

Nói rồi còn muốn quỳ xuống dập đầu cảm ơn với Tô Mạn.

Tô Mạn không thể chịu nổi cảnh này, liền nhanh chóng đem người kéo lên:" Mẹ da đen, đừng như vậy, đừng như vậy, cháu cũng chỉ là trùng hợp thấy được nên ra tay giúp đỡ, không cần phải làm đến mức này."

"Cô giáo Tô, kiếm đâu ra người tốt như cháu chứ?" Mẹ da đen cảm động cực kì, lôi kéo tay Tô Mạn không rời, khúc vải ban nãy mang theo cũng đẩy vào tay Tô Mạn, một hai bắt cô cầm lấy cho bằng được.

Vừa đúng lúc người nhà họ Tô trở về nhà, trên đường bọn họ đã nghe được chuyện Tô Mạn vừa cứu mạng người,nhưng tổng bọn họ còn có chút nghi ngờ. Bây giờ về đến nhà thấy sự tình này mới chính thức tin tưởng đây là sự thật.

Lý Xuân Hoa khoa trương chạy đến bên người Tô Mạn khóc nói," Trời ơi,con gái tôi, ban nãy nhảy vào hồ nước lạnh như vậy không biết sau này có lưu lại bệnh căn gì không nữa. Thân thể con vốn đã không tốt, còn đi cứu người, con muốn mẹ phải làm sao đây. Sau này sao bồi bổ lại thân thể được?"

Tính tình của Tô Tam Trụ giống Lý Xuân Hoa nhất, bây giờ cũng nhanh chóng vọt tới bên cạnh đứng diễn phụ hoạ:"Đúng vậy, Nhị Nha, từ nhỏ sức khỏe của em đã yếu kém thua người ta, bây giờ lại ăn mệt lớn, đúng là tội nghiệp mà."

Mẹ của da đen vẻ mặt xấu hổ đứng ngay bên cạnh, hai bàn tay cứ xoắn vào, không biết phải làm sao.

Trong nhà của bà cũng không có thứ gì tốt, khúc vải này đã là đồ tốt nhất có thể cầm đi rồi.

" Về sau tôi có đồ ăn gì cũng sẽ để nửa phần cho cô giáo Tô."

Đem so sánh chút đồ ăn với mạng của con trai mình, mẹ da đen thà ăn ít một chút nhưng vẫn rất đáng giá.

Vì con trai, ngay cả mạng bà cũng sẽ không tiếc hi sinh.

Lý Xuân Hoa vừa muốn đánh nhịp lên tiếng đồng ý, ai ngờ Tô Mạn liền xua tay:" Không cần,cháu cũng không ăn hết nhiều như vậy.Mẹ da đen, chuyện này thật không có gì lớn. Về sau dạy bảo nhiều chút để da đen chăm chỉ học tập tốt là được rồi."

Mấy đồ ăn nấu từ hoa màu rau cháo kia cô cũng ăn không vô.

Lúc này không chỉ có mẹ da đen bị cảm động, mặt khác nhóm xã viên vây xem cũng cảm động cực kì.

Cô giáo Tô đúng là một người tốt.

Mỗi bữa được thêm nửa chén lương thực cũng không cần. Đây chính là người vì nghĩa quên mình, không cần báo đáp nha.

Mẹ da đen bị làm cho cảm động, nước mắt nước mũi chảy thành hàng, cuối cùng sống chết cầm khúc vải trong tay nhét vào lòng Tô Mạn," Như thế nào cô giáo Tô cũng phải nhận lấy quà này,nếu không thím cũng đuối lí."

Tô Mạn không có ý nhận lấy khúc vải này, thật ra cô cũng chướng mắt.

Quan trọng là sau khi có hành vi cứu người ban nãy, Tô Mạn suy nghĩ kĩ lại thấy người cũng đã cứu lên rồi, bây giờ cô phải cố gắng tranh thủ cho mình được nhiều chỗ tốt mới là đạo lí.

Sau này Tô Mạn còn có kế hoạch quan trọng phải làm, nếu bây giờ cầm lấy vải dệt này rồi, hình tượng xả thân cứu người của cô sẽ bị quét sạch, chỉ vì một khúc vải cũng không đáng.

Vì thế Tô Mạn kiên quyết từ chối nhận quà:" Quà này cháu không thể nhận được. Cháu cứu người cũng không phải vì được báo đáp."

789 cảm động khóc nấc lên:"Đây là phẩm chất cao đẹp biết mấy,đúng là một người xả thân quên mình. Tôi có thể thấy được thế giới trong tương lai sẽ ngập tràn yêu thương, ký chủ cô thật tuyệt vời."

Tô Mạn:"..."

Lý Xuân Hoa ở bên cạnh thấy hành động từ chối nhận quà của Tô Mạn thì rất sốt ruột, vẻ mặt đau như bị dao cắt," Con gái, hay là ta cứ nhận lấy đi dù sao cũng là một mảnh tấm lòng của mẹ da đen nha."

"Con nói rồi, không nhận là không nhận!"

Tô Mạn kiên định nói, sau đó quay qua nhìn mẹ da đen khuyên:" Thím, thím lấy về đi thôi, cháu không thể nhận được đâu." Nhận sẽ ảnh hưởng hình tượng tốt của cô.

Mẹ da đen kích động ôm chặt lấy Tô Mạn không buông," Cô giáo Tô, cháu đúng là một người tốt bụng."

Tô Mạn:"..."

Thật vất vả mới đuổi được mẹ của da đen và mấy xã viên này đó vây xem giải tán, Tô Mạn lại bị người nhà họ Tô vây xung quanh.

Lý Xuân Hoa vẻ mặt đầy tiếc nuối nói,” Con gái, đáng lẽ ban nãy con phải nhận quà mới đúng.”

“Nhị Nha, em không phải bị ngốc đi, đầu óc sao lại chậm chạp như vậy?” Tô Nhị Trụ vẻ mặt mất hứng tiếp lời.

Tô Tam Trụ thì thở ngắn than dài :”Nhị Nha,không phải anh muốn nói em chứ, em như vậy là sao, đồ tốt tự đưa đến tay còn không chịu nhận rồi đẩy trả lại người ta?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.