Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

May quần áo mới

Phiên bản Dịch · 1135 chữ

Tô Mạn thật ra cũng có cùng quan điểm với bọn họ, làm chuyện tốt sao có thể không có chút chỗ tốt nào được. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng miệng vẫn nói:”Không, làm chuyện tốt không thể vì chỗ tốt. Nếu thật sự nhận lấy rồi, thì sẽ mất đi giá trị ý nghĩa ban đầu. Con chỉ nghĩ đơn giản làm một chút chuyện tốt, cũng không mong được họ báo đáp. Mọi người sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ của con đâu.”

Người nhà họ Tô:”...”

Chị dâu cả Lâm Tuyết Cúc lầm bầm một tiếng trong miệng,” Nhị Nha, em chỉ có hai bộ quần áo mặc tới mặc lui,chị giặt mấy bộ quần áo cho em muốn rách đến nơi rồi. Nếu ban nãy em chịu nhận miếng vải kia, còn có thể may được một bộ quần áo mới đâu.”

Khúc vải đó đúng là nguyên liệu tốt, có thể may được hai cái áo tay ngắn nữa.

Lâm Tuyết Cúc càng nghĩ càng cảm thấy tiếc muốn đứt ruột.

Ánh mắt Tô Mạn sáng lên, nhìn Lâm Tuyết Cúc nói,” Chị dâu, may mà chị nhắc em, quần áo của em đúng là quá ít. Em hiện tại tốt xấu gì cũng là người có thể diện, nên may thêm hai bộ quần áo mới để mặc.” Nói rồi Tô Mạn liền quay đầu qua nhìn Lý Xuân Hoa,” Mẹ, mẹ thấy có phải nên làm cho con hai bộ quần áo mới hay không? Chỗ mẹ còn có phiếu vải thì cho con đi.”

Lý Xuân Hoa vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Mạn:”....”

Đương nhiên là có phiếu, nhưng mới ban nãy có người cho sẵn thì một hai không cần, hiện tại lại tìm người mẹ như bà để đòi phiếu là sao?

Lý Xuân Hoa đột nhiên mếu máo, trong lòng cảm thấy tủi thân vô cùng. Chính mình sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như vậy chứ.

Trước đây còn cảm thấy nó đã thay đổi, biết tính toán hơn xưa,bây giờ xem ra đầu óc vẫn không đủ tỉnh táo, không thể động não được.

Tiếc thì vẫn tiếc,nhưng con gái đã mở miệng xin phiếu, cuối cùng bà vẫn phải cho.

Thật ra những người khác trong nhà họ Tô cũng không có nhiều quần áo. Rốt cuộc người trong nhà đều nghèo, cả năm may được sáu bộ quần áo đã là hết đát, cộng thêm mấy bộ quần áo cũ chắp vá tạm, mặc đi mặc lại cuối cùng cũng qua năm. Ngoại lệ duy nhất ở trong nhà chính là con gái lớn Tô Thu Nguyệt, bởi vì đang đi đọc sách ở cao trung, là người có thể diện, cho nên liền được ưu đãi hơn những người khác một chút.

Hiện tại Tô Mạn cũng được coi là một người có thể diện, mấy bộ quần áo tự nhiên cũng muốn may.

Lý Xuân Hoa nói:” Lúc nào rảnh thì đi cung tiêu xã trên huyện để may đi.”

Nghe được mẹ chồng vậy mà đồng ý, Lâm Tuyết Cúc liền tranh thủ nói,” Mẹ, con cũng muốn may một bộ, nguyên liệu lần trước lấy ra may cho cục đá và cỏ nhỏ mỗi đứa hai món quần áo, còn dư lại không bao nhiêu,con cũng chưa có quần áo mới để mặc.”

Lý Xuân Hoa giọng lãnh đạm liếc mắt nhìn :” Cô cũng là mẹ của mấy đứa nhỏ rồi, muốn mặc quần áo đẹp để làm gì?”

Lâm Tuyết Cúc xấu hổ mặt đỏ tía tai, vừa chuẩn bị phản bác, liền nghe Lý Xuân Hoa kiêu ngạo nói:” Cô mà có tương lai được giống như mấy đứa con gái nhà này thì mẹ cũng may quần áo mới cho mà mặc.”

Lâm Tuyết Cúc:”...”

Tuy rằng người nhà họ Tô cảm thấy Tô Mạn đầu óc quá ngốc đem chỗ tốt đẩy ra bên ngoài, trong lòng đều cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại không thoải mái cũng vô dụng.Lúc sau bọn họ phục hồi lại tinh thần,nhưng thật ra lại chú ý quá trình Tô Mạn cứu người.

Nghe nói là nhảy hồ xuống cứu, nhưng Tô Mạn học được bơi lội từ lúc nào. Hơn nữa nghe nói còn biết hô hấp nhân tạo gì đó để cấp cứu cho đứa nhỏ.

Da đen xém xíu không qua khỏi, Tô Mạn tuỳ tiện đi lên thổi thổi vài cái, vậy mà đem người cứu sống lại rồi.

Này cũng quá thần kì đi.Liền cùng với Tô Mạn kể chuyện xưa thần kì giống như nhau.

Tô Mạn mắt trợn trắng nói dối:” Mọi người có ai quan tâm đến con đâu, lúc con còn nhỏ không có ai trông coi, bản thân tự xuống nước tập bơi, chả lẽ lại phải nói cho từng người trong nhà biết?”

Người nhà họ Tô nghe thấy cái lí do này cũng không có phản bác.

Dù sao mọi người thật sự rất bận rộn, không có khả năng cả ngày nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ. Bởi vậy lúc nào Tô Mạn tự học bơi được bọn họ đúng thật không biết.

“ Vậy sao em cứu được da đen vậy?” Tô Tam Trụ hỏi.

Tô Mạn liền nói:” Cái này cũng rất đơn giản, anh đọc nhiều sách vở thì sẽ biết thôi.Có rất nhiều sổ tay có ích, trong đó có các biện pháp cấp cứu đấy. Em cũng không nhớ rõ đọc được từ lúc nào, có thể trước đó được trường học phát cho,sau đó tuỳ tiện xem qua liền nhớ.”

Tô Đại Trụ vẻ mặt ngạc nhiên:” Nhị Nha hiểu biết cũng thật nhiều.”

Tô Tam Trụ gật đầu,”Đúng vậy, ngày thường không hé răng nói nửa lời mà có một thân bản lĩnh, anh cũng không biết em bơi giỏi như vậy đâu.”

Tô Nhị Trụ lại không cho là đúng nói:” Đó cũng chả có gì lạ, cũng không xem Nhị Nha là em gái của ai. Ở trong thôn này anh chính là người bơi giỏi nhất đấy.”

Lý Xuân Hoa cảm khái nói,” Khó trách người ta vẫn hay bảo chó không sủa mới là chó cắn người...”

Tô Mạn biểu tình chết lặng nhìn mẹ mình, ai đời có mẹ nào lại đi ví von con với chó đâu!?

“Khụ khụ, ý của mẹ là, con gái thật giỏi rất có năng lực. Đúng rồi, hôm nay con thi cử như thế nào rồi, không phải nói phải qua bên công xã làm bài thi tốt nghiệp sao?”

Lý Xuân Hoa nhanh chí đánh trống lảng nói qua chuyện khác.

Tô Mạn nhún vai nói,” Cũng coi như là nắm chắc đi.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.