Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hình tượng tăng cao

Phiên bản Dịch · 1089 chữ

Người nhà họ Tô nghe Tô Mạn nói vậy nhưng cũng không tin tưởng cho lắm, dù sao trước đó Tô Thu Nguyệt phải học tận hai năm trời,bản lĩnh là do chân chính học ở trường học rèn ra.

Bây giờ Tô Mạn nói bản thân tự mình ôn tập rồi tự đi thi, bởi vậy bọn họ mới cảm thấy không đáng tin.

Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy,chứ cũng không có ai nói ra để chọc người mất hứng, tới cả Lâm Tuyết Cúc chuyên đối đầu với Tô Mạn giờ cũng im lặng chưa nói gì.

Không phải cô tốt lành gì mà chỉ sợ nói ra rồi lại chọc cho Tô Mạn tức giận, sau đó Tô Mạn lại viện lí do để không chịu kể chuyện xưa cho mấy người nhà bọn họ nữa.

Mấy ngày nay vì bận ôn tập nên Tô Mạn cũng không kể chuyện xưa gì, bọn họ sắp chán muốn chết rồi.Ai cũng đói bụng khó chịu, chỉ mong chờ được nghe kể chuyện để đền bù tổn thất về mặt tinh thần.

.............................................................

Chuyện Tô Mạn cứu người, bên này Tô Mạn thấy bình thường không có gì đáng kể, nhưng là không khí ở bên đại đội chính là một mảnh náo nhiệt.

Ngày thường tuy rằng Tô Mạn cũng hay thích giúp đỡ mọi người, nhưng tổng thể vẫn chỉ là những việc nhỏ nhặt tiện tay. Mọi người cảm ơn vài ba câu xong cũng không để ở trong lòng, nhiều lắm thì cũng chỉ có cái nhìn khác về người nhà họ Tô.

Nhưng là lần này không giống nhau, đây là chuyện lớn, còn cứu được cả mạng người nha.

Đầu năm nay có không ít người chết, rất nhiều trẻ nhỏ cũng nhiễm bệnh rồi chết.Nghe đâu chỗ khác lại có cả người bị chết đói.

Mọi người cũng sẽ không thấy nhiều tử vong mà coi thường mạng sống, mà trái lại bọn họ càng thêm trân quý sinh mạng của mình.

Trước kia việc mất đi một mạng người là bất đắc dĩ, không có phương pháp ngăn cản. Hiện tại một mạng người xém xíu đã trôi tuột ấy vậy mà lại được Tô Mạn cứu sống như một kì tích.Dựa theo cách nói trong truyện cổ tích ngày xưa, đây là đem người kéo từ điện Diêm Vương trở về nha.

Một cái sinh mạng, chuyện này thật sự không nhỏ. Hơn nữa, sau khi xong việc Tô Mạn thế nhưng không cần chút báo đáp nào, cứ thế xoay người bỏ đi.

Ở trong lòng nhóm xã viên, hình tượng của Tô Mạn đột nhiên tăng cao. Sau khi mọi người trở về liền cùng người trong nhà thảo luận chuyện này. Tuy rằng lúc đó bọn họ không được tận mắt thấy quá trình cứu người của Tô Mạn nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến khí thế kể chuyện. Lúc kể còn cố tình thêm mắm dặm muối để tăng phần sinh động.

Rốt cuộc bọn họ cũng không uổng công bao lâu nay cắp sách vở đi nghe chuyện xưa, nghe riết giờ trình đồ bịa chuyện cũng được tăng lên trông thấy.

Vì thế chuyện Tô Mạn cứu người, bị cải biên lại trở nên nguy hiểm và trắc trở hơn so với tình huống thật gấp ba lần.

Ngay cả lúc chiều Lý Xuân Hoa mang theo con trai đi lấy cơm, người phụ trách phát cơm là thím Quách còn cố ý xới thêm cho Lý Xuân Hoa nửa vá cơm lớn,” Cho cô giáo Tô ăn thêm nhiều một chút.”

Những người khác thấy vậy lại không có ý kiến gì đối với chuyện này.

Lý Xuân Hoa bưng bồn cơm trong tay, mang theo con trai trở về tâm tình có chút kiêu ngạo tự hào.

Bà sống mấy mươi năm cuộc đời, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng được hưởng qua ưu đãi nào. Trước kia đều là do bà bỏ công sức lăn lộn diễn kịch, tranh thủ dành chút chỗ tốt. Hiện tại thì hay rồi,không cần làm trò này đó, người khác cũng tự động đem đến cho bà đãi ngộ, cảm giác này phi thường đặc biệt.

Trên đường trở về, Lý Xuân Hoa tự nhiên tiếp nhận ánh mắt của những người xung quanh, sau đó lưng eo thẳng tắp bưng chậu cơm nhà mình hướng vào trong sân.

Trở lại trong phòng,cả người mặt đỏ tim đập nhanh đem chuyện này kể lại một lần.

Sau đó vẫn luôn cường điệu với người trong nhà,” Mẹ gì cũng chưa làm, người ta đã chủ động cấp thêm cho mẹ nửa vá cơm lớn. Bảo mang về cho Nhị Nha ăn thêm nhiều một chút.”

Nửa vá cơm này không bao nhiêu,nhưng qua lời kể của Lý Xuân Hoa thì lại biến thành bọn họ giống như chiếm được tiện nghi lớn.

Tô Mạn tuy rằng cũng không xem trọng phần cơm thêm này, nhưng là đối với chuyện này cũng có chút cảm xúc.

Thật không nghĩ tới cô chỉ cứu một cá nhân, ngoại trừ cha mẹ của da đen ra, những người ngoài cũng rất coi trọng chuyện này.

Tô Mạn lúc này còn không biết, không chỉ những người khác coi trọng, ngay cả đại đội bên này cũng rất quan tâm.

Kỳ thật chuyện cứu người ngày thường cũng không ít, nhưng là lần này không giống nhau. Bởi vì người được cứu là một đứa trẻ,người cứu cũng chỉ là một thiếu nữ chưa trưởng thành.

Thiếu nữ nhu nhược nhảy vào trong nước, giải cứu một nhi đồng yếu đuối. Lúc đứa nhỏ hôn mê sắp không qua khỏi liền cấp cứu đem người sống lại.

Chuyện này làm cho nhóm cán bộ trong đội cảm thấy tìm được tin tức để tuyên truyền.

Đừng nhìn bọn họ không phải dân báo chí chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt xem việc cũng rất chuẩn.

Bởi vì năm nay mất mùa, nhóm xã viên ai cũng đều ăn không no phải để bụng đói, chỗ nào cũng là một mảnh tiêu điều đáng thương. Cả người không có chút sức lực, chả khác gì bọn trẻ con yếu ớt.

Hiện tại nhu cầu cấp bách là làm tăng sĩ khí cho mọi người, làm sinh động một chút thì càng tốt. Thuận tiện cũng tuyên truyền hình tượng tốt cho đội sản xuất Đại Kiều Loan.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.