Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nở mày nở mặt

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Dưới lời kể đầy sự cảm kích của đương sự là mẹ da đen, tên đầy đủ là đồng chí Lý Hỉ Mai, trong đội quyết định cấp cho đồng chí Tô Mạn một cái giấy khen anh dũng cứu người.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tô Mạn vừa giảng xong tiết học cuối cùng, Quách đại đội trưởng liền tới phòng họp bên này tìm cô,nói cho Tô Mạn tin tức tốt này.

“Cũng không cần chuẩn bị gì nhiều,chỉ cần nói một chút ý nghĩ lúc cháu cứu người , vì sao quyết định nhảy xuống không do dự, sau khi cứu người có cảm tưởng gì linh tinh là được rồi.”

Tô Mạn chỉ nghĩ nói một câu cho có lệ, cô cũng lười nói nhiều.

Cứu người có gì hay ho để nói,thời điểm cứu người nếu có thời gian lo lắng này kia, người nọ chắc chắn đã đi đời nhà ma.

Đến nỗi Tô Mạn còn nghĩ sau khi cứu người lên rồi cô cũng chả có cảm xúc gì khác.

Chẳng lẽ sau khi cứu người xong còn phải lãng phí thời gian để nhớ lại tình huống trước đó, sau đó cảm khái rồi tự khâm phục mình? Cô cũng không có nhàm chán đến mức tự mình làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Nhưng là nghĩ đến đại hội khen thưởng này,trình độ tổ chức và quy mô chắc chắn có thể đánh bóng cho tên tuổi của cô. Bởi vậy cho nên Tô Mạn quyết định dù không thích cũng phải ôm việc vào người.

Dù sao cứ coi như đây là một buổi đi kể chuyện xưa vậy:”Được, nhất định cháu sẽ nói cho mọi người hài lòng.”

Buổi tối Tô Mạn về nhà liền nói chuyện này cùng người nhà họ Tô.

Người nhà họ Tô lại được thêm một niềm vui bất ngờ.

Nhà họ Tô của bọn họ thế nhưng còn có thể được khen thưởng!?

Ngay cả Tô Thiết Sơn trầm tính ngày thường không hé răng nói nửa lời,hôm nay ánh mắt cũng hồng hồng xúc động nói:”Nhà họ Tô chúng ta, không ngờ còn có lúc được hưởng vinh dự này. Nhị Nha, con làm cho nhà họ Tô thật nở mày nở mặt.”

Lý Xuân Hoa sốt ruột hỏi,” Đúng rồi, ngày mai mẹ phải mặc đồ gì đây, có cần trang điểm một chút hay không?”

Lâm Tuyết Cúc nói:”Mẹ, vậy con cũng phải trang điểm hả?”

Mấy người đàn ông nhà họ Tô trên mặt đều có chút khẩn trương. Bọn họ cũng chưa chuẩn bị gì cả, ngày mai phải biểu hiện ra làm sao bây giờ?

Con dâu thứ hai Tống Ngọc Hoa lúng túng nhẹ giọng hỏi,” Chuyện đó...không phải là nói Nhị Nha được khen thưởng sao, vì sao mọi người ai cũng chuẩn bị?”

Những người còn lại:”....”

“ Cô đúng là đồ phụ nữ nhiều chuyện.” Tô Nhị Trụ thẹn quá hoá giận mắng.

Tô Mạn nâng mí mắt lên nhìn hắn,” Anh hai,chú ý cách ăn nói một chút. Ngày mai em còn phải nhận khen thưởng, không hi vọng trong nhà nháo ra chuyện làm mọi người chê cười đâu.”

Lý Xuân Hoa chạy nhanh tới nói:”Đúng đúng đúng, tất cả đều đừng làm mất mặt Nhị Nha nhà ta , nếu ai cố tình gây chuyện, ta đem kẻ đó quăng ra ngoài uống gió Tây Bắc.”

Tô Nhị Trụ là một kẻ tính tình thô lỗ, nhưng chỉ trong giới hạn đối với vợ của mình mà thôi. Đối với các thành viên khác trong gia đình, hắn thật ra thu liễm một ít. Đặc biệt là thấy em gái hiện giờ rất có tương lai,liền càng thêm thu liễm, vì thế xụ mặt trừng mắt nhìn vợ mình, nhưng cũng không tiếp tục phát giận nữa.

Tống Ngọc Hoa cảm kích mắt nhìn về phía của cô em chồng.

Tô Mạn nhưng thật ra làm bộ không thấy được, sau đó giả điên quay qua chỗ khác.

Tô Mạn cũng không muốn Tống Ngọc Hoa cảm thấy chính mình là đang cố ý trợ giúp cô. Tránh để Tống Ngọc Hoa cảm thấy mình có người để dựa vào rồi tiếp tục ỷ lại chờ giúp đỡ.

Tô Mạn đối với vấn đề vợ chồng loại này cũng có ý tứ không muốn trộn lẫn .Chỉ nghĩ muốn làm cho đồng chí Tống Ngọc Hoa biết, chồng của cô cũng không phải là người vô địch khó trị như vậy.

Mới bị mẹ già cùng em gái nói hai ba câu, đồng chí Tô Nhị Trụ lập tức biến thành bông hoa héo,răm rắp nghe lời không phải sao?

..........................……………….....................

Ngày hôm sau, mọi người trong toàn đại đội ai cũng nhận được một cái thông báo. Nội dung thông báo là hôm nay giữa trưa trong đội sẽ tổ chức một đại hội.

Bởi vì thời tiết nóng bức, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa cũng dài, vừa đúng lúc tranh thủ tận dụng để triển khai đại hội, cũng không làm chậm trễ công tác. Càng không làm chậm trễ thời gian của lớp xoá nạn mù chữ vào buổi tối.

Đã lâu rồi trong đội cũng không làm đại hội khen thưởng này nọ, lúc sau nghe được tin tức, làm cho không khí của cả đại đội sản xuất sinh động hẳn lên.

Buổi sáng trước khi tan tầm mọi người còn tranh thủ dựng sân khấu và bục phát biểu.

Chờ Tô Mạn dạy học cho bọn nhỏ xong thì khán đài cũng đã được dựng lên.

Còn đầu tư treo hẳn một cái băng rôn, ở giữa dán giấy hồng có mấy chữ in đậm được viết rõ to“ Đại hội khen ngợi đồng chí Tô Mạn anh dũng cứu người.”

Nhóm xã viên buông cái cuốc trên tay liền chạy đến tranh chỗ đứng, trên mặt tràn đầy hưng phấn chuẩn bị xem náo nhiệt.

Người nhà họ Tô được thơm lây, bị đẩy lên vị trí hàng đầu để đứng coi. Một đám đều có vẻ mặt hưng phấn tự hào như thể chính mình vừa mới cứu được người chứ không phải là Tô Mạn.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.