Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi lễ khen thưởng

Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Quách đại đội trưởng bắt đầu lên bục nói lời dạo đầu,” Hôm nay là một ngày cực kì đặc biệt, cách đây hai ngày trước, đồng chí Tô Mạn của chúng ta đã anh dũng cứu người khỏi chết đuối, đó chính là Tôn Tiểu Cương, nhũ danh ở nhà gọi là da đen. Sau khi xong việc, đồng chí Tô Mạn kiên quyết từ chối nhận quà cảm ơn của mẹ da đen, đây là hành vi của một anh hùng vì nghĩa quên mình, nhân phẩm cao thượng không cầu báo đáp. Cho nên đại đội sản xuất Đại Kiều Loan của chúng ta quyết định tiến hành khen thưởng đối với đồng chí Tô Mạn. Bây giờ, kính mời đồng chí Tô Mạn lên đài để phát biểu vài lời.”

Tô Mạn đang chuẩn bị bước lên sân khấu thì bị người của đại đội ngăn cản lại, một người trung niên trao cho cô một vòng hoa đỏ thẫm, rất giống hoa của chú rể hay đeo vào dịp đám cưới ở thời cổ đại.

Tô Mạn:”....”

Lúc này Tô Thu Nguyệt đầu đầy mồ hôi đang tiến về hướng cửa thôn đi tới.

Dọc trên đường đi nắng chói chang làm cô có chút chóng mặt váng đầu, hận không thể chạy nhanh một bước về đến nhà ngay.

Nghĩ đến lúc sau khi trở về còn phải ra ruộng làm việc để kiếm công điểm, trong lòng Tô Thu Nguyệt muốn nhỏ máu. Đầu thì vắt óc suy nghĩ để tìm cách trốn tránh việc nhà nông.

Đột nhiên, Tô Thu Nguyệt phát hiện ngoài ruộng không có ai làm việc, sau khi vào tới thôn cũng không thấy một bóng người. Trong lòng thầm cảm thấy lạ, bây giờ là ngày mùa, mọi người hẳn phải đang bận rộn mới đúng, sao lại im lìm vắng vẻ thế này?

Về đến nhà, vừa định vào phòng thì phát hiện cả nhà mình đều đóng cửa. Cô đứng ở bên ngoài kêu hai tiếng cũng không thấy ai ra mở.

Lúc này, cách vách lại truyền đến một giọng nói, là giọng của bà cụ bị bại liệt toàn thân, quanh năm phải nằm một chỗ ở trên giường đáp lại:” Nghe giọng giống như con gái lớn của nhà họ Tô đi, người nhà cháu đều không có ở đây đâu, hôm nay trong đội mở đại hội khen thưởng, Nhị Nha nhà cháu là người được khen thưởng đấy, bây giờ tất cả đều ở chỗ quảng trường bên đại đội, cháu đến đó nhìn thử xem.”

Lập tức Tô Thu Nguyệt trợn trừng hai mắt há hốc mồm.

Cô không nghe lầm chứ, gì mà đại hội khen thưởng cho Nhị Nha? Mà sao tự nhiên nó lại được khen thưởng?

................................................

Bên này quảng trường,dưới sự vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Tô Mạn căng da đầu bước lên đài cao để phát biểu, cô lộ ra biểu tình tươi cười bình tĩnh,” Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn người trong đội đã có tinh thần động viên cổ vũ cho tôi. Sau đó cũng muốn gửi lời cảm ơn tới mọi người, dù trời nắng nóng nhưng tất cả vẫn tới tham gia đại hội khen thưởng. Mọi người vất vả rồi.”

Lời này làm trong lòng mọi người rất thoải mái.

Thời tiết này đúng thật là rất nóng, cô giáo Tô còn biết quan tâm để ý đến người khác.

Quách đại đội trưởng đúng lúc xen kẽ nói lời nhắc nhở,” Đồng chí Tô Mạn, cháu nói một chút cảm nghĩ trong lòng cháu sau khi cứu người đi.”

Tô Mạn gật gật đầu, nhìn xuống khán đài bắt đầu diễn thuyết:”Hai ngày trước, tôi trở về từ công xã,mới vừa vào tới cửa thôn,liền nghe được tiếng kêu cứu nói có trẻ nhỏ rơi xuống nước. Chỉ trong thời gian vài giây, đầu tôi hiện ra rất nhiều ý tưởng. Dưới sự giáo dục của xã hội mới, hẳn là chúng ta ai cũng có tâm thích giúp đỡ người khác, bất luận thời điểm gì, chỉ cần có người yêu cầu trợ giúp, chắc chắn chúng ta sẽ vươn đôi tay ra để cứu giúp... cứu người cứu người phải cứu người,nội tâm của tôi không ngừng gào thét, theo bản năng thúc giục tôi muốn chạy nhanh tới cứu người. Cứu người như cứu hoả, ở một giây kia, tôi không chút do dự nhảy xuống nước. Đáy hồ một mảnh đen nhánh, không thể thở nổi, lúc đó tôi cũng không quan tâm chính mình, mà nghĩ đứa nhỏ này ở dưới nước không biết sợ hãi đến mức nào, chắc chắn sẽ rất khó chịu. Tôi muốn sớm một chút tìm ra đứa nhỏ, đem nó cứu lên bờ. Chẳng sợ mất mạng tôi cũng muốn tận sức để cứu được nó lên bờ. Dùng đôi tay đơn bạc này để nâng một cái sinh mạng...Tuy rằng ngày đó rất nguy hiểm, nhưng nếu được lựa chọn lại một lần nữa tôi vẫn sẽ nhảy xuống nước cứu người như cũ. Bởi vì lương tâm của tôi không cho phép mình thờ ơ khi thấy chết mà không cứu.”

Phía dưới khán đài, hai mẹ con da đen ôm nhau khóc sướt mướt.

Quá cảm động đi.

Tô Thu Nguyệt chen vào được trong đám người, vừa lúc nghe được mấy câu phát biểu vừa rồi. Sau khi nghe xong Tô Thu Nguyệt nhìn lên Tô Mạn ở trên khán đài, cô nhịn không được chà xát hai cánh tay của mình, cảm thấy toàn thân đều nổi hết da gà.

Đại hội khen thưởng sau khi chấm dứt bài phát biểu của Tô Mạn thì nghênh đón một tràng pháo tay vang dội.

Có người mềm lòng đưa tay gạt nước mắt, những người khác thì đứng vỗ tay.

Cảm thấy đúng là người làm công tác văn hoá ,ngay cả cách nói chuyện cũng khác hẳn bọn họ. Gì mà đôi tay nâng lên sinh mạng, quá hình tượng quá vĩ đại rồi, làm cho trong lòng bọn họ cảm động không thôi.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.