Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị bất ngờ

Phiên bản Dịch · 1082 chữ

Quách đại đội trưởng nhanh nhẹn lên đài đưa giấy khen cùng phần thưởng cho Tô Mạn. Phần thưởng cũng không có gì cầu kì, là một cái ly tráng men và một cái khăn lông.

Mấy thứ này tuy không mắc tiền cho lắm, nhưng cũng xem như không tồi rồi.

Nhà của người bình thường cũng chưa có ly tráng men để dùng đâu.

Tô Mạn đối với cái ly này cũng rất vừa lòng, mỉm cười cầm ly và khăn lại đây.

“ Về sau tôi sẽ tiếp tục làm nhiều chuyện tốt vì trong đội. Chỉ cần yêu cầu, tôi sẵn sàng vươn đôi tay ra giúp đỡ.”

Quách đại đội trưởng cười răng không thấy mắt,nhanh chóng vỗ tay đầu tiên.

Toàn bộ đại hội khen thưởng lúc này mới kết thúc hoàn hảo.

Lúc sau chờ mọi người đều giải tán hết rồi, người nhà họ Tô mới chạy lại đây tìm Tô Mạn, Lý Xuân Hoa cầm tờ giấy khen của Tô Mạn nhìn trái nhìn phải. Sau đó ôm vào lòng như ôm bảo bối,” Trở về nhà mẹ sẽ đem giấy khen này dán lên.”

“ Dán ở ngay phòng khách.” Tô Thiết Sơn nhanh chóng nói thêm vào. Ông là lo lắng vợ mình không biết, sau đó đem giấy khen dán ở trong phòng ngủ, lúc đó mọi người tới chơi cũng không thấy được, vậy thì quá uổng phí.

Lý Xuân Hoa cười tiếp lời:” Được, được, nghe theo chủ nhà.” Sau đó nói với nhóm con trai con dâu của mình,” Các con cũng phải đem vẻ vang về cho gia đình, đừng có suốt ngày đi ra ngoài gây chuyện phiền phức. Đặc biệt là hòn đá nhỏ và cỏ nhỏ, hai đứa nó tới tuổi nghịch ngợm phá phách rồi đó, là người lớn thì phải để ý dạy bảo chúng nó tốt một chút.”

Lâm Tuyết Cúc nghe xong trong lòng cảm thấy khó chịu. Bản thân cô sinh được một cặp trai gái, chẳng lẽ còn không so bì được bằng một tấm giấy khen!?

Giấy khen cũng có gì ghê gớm đâu.

Trong lòng Lâm Tuyết Cúc chua lòm, nhưng cũng không mở miệng ra nói chuyện chọc người khác tức giận.

Người nhà họ Tô chuẩn bị về nhà lấy thố đựng cơm để đi nhà ăn, ai ngờ nhìn thấy Tô Thu Nguyệt đang đứng ở giữa đường chờ bọn họ.

Lý Xuân Hoa vui vẻ đi qua:” Đại Nha, con về rồi đấy à!”

Bà đã lâu không thấy được con gái bảo bối này.

Những người khác của nhà họ Tô cũng kêu lớn một tiếng xem như chào hỏi.

Tô Tam Trụ bình thường cũng có quan hệ khá tốt với Tô Thu Nguyệt, lúc này cười hì hì chạy tới nói:”Đại Nha,em về lúc nào vậy,mới vừa nãy nhà ta được khen ngợi ở đại hội em có thấy không, Nhị Nha còn được phát giấy khen với cả quà tặng đấy.”

Tô Thu Nguyệt hời hợt trả lời:” Không thấy được.”

Đương nhiên là cô thấy rồi, mới vừa rồi cô thậm chí còn đứng bên cạnh bọn họ nữa.

Ai mà ngờ sau khi Nhị Nha phát biểu xong, người trong nhà vậy mà không phát hiện ra Tô Thu Nguyệt cô đang đứng ở ngay bên cạnh, ngược lại như tổ ong vây xung quanh Nhị Nha.

Điều này làm cho một người thường xuyên đứng ở trung tâm trong nhà cảm thấy không dễ chịu, càng nghĩ càng thấy chua lòm.

Bởi vậy cho nên cô không có ý định đi qua tìm bọn họ nói chuyện, mà chạy tới giữa đường đứng chờ, giả bộ là ngẫu nhiên gặp được.

Lý Xuân Hoa vừa nghe con gái bảo bối của mình thế mà không thấy được buổi khen thưởng, vẻ mặt liền tiếc hận:” Ai da uy,sao lại không thấy được.Chuyện tốt như vậy mà, nhà họ Tô chúng ta lần đầu tiên được khen ngợi đấy. Còn được tặng cho một cái ly tráng men và một cái khăn lông mới tinh đây này. Đúng rồi, có cả giấy khen nữa, con nhìn xem,em gái con bây giờ là anh hùng duy nhất ở trong đội được vinh danh đấy.”

Tô Tam Trụ nói:”Nhị Nha ban nãy phát biểu thật hay,mọi người nghe thấy đều cảm động đến phát khóc.”

“ Đúng vậy, đúng vậy, phát biểu rất xúc động.” Tô Đại Trụ cũng nói.

Tô Nhị Trụ tiếp lời:” Chứ còn gì nữa, người làm công tác văn hoá thì phải khác chứ.”

Tô Thu Nguyệt nghe đến khúc này thì ghé mắt nhìn qua, gì mà người làm công tác văn hoá ở đây? Em gái cô chỉ là một học sinh tốt nghiệp tiểu học thôi có được không!

Tô Mạn không muốn tiếp tục phơi nắng nói chuyện, liền lên tiếng nhắc nhở,” Mẹ, trở về rồi nói tiếp, nắng nóng đến điên, buổi chiều con còn có việc bận nữa.”

“ Đúng đúng đúng, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Đại Nha, để mẹ kể cho con chuyện em gái con cứu người như thế nào !”

Nghe nhiều chuyện xưa, Lý Xuân Hoa giờ cũng tự động trở thành người kể chuyện chuyên nghiệp, bà đem tình huống hôm đó Tô Mạn cứu người kể lại một lần, dù không tận mắt thấy nhưng kể sinh động không khác gì có mặt ở hiện trường.

Tô Thu Nguyệt nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Em gái nhà mình còn có thể làm ra chuyện anh dũng cứu người như vậy?

“ Nhị Nha, em khác trước cũng nhiều ha.” Tô Thu Nguyệt kinh ngạc nói.

Tô Mạn nói, “Con người khi trưởng thành, ai cũng sẽ có sự thay đổi một chút. Không thể cứ như lúc nhỏ mãi được.”

Tô Thu Nguyệt nghe xong càng không bình tĩnh nổi.

Nhìn cách Tô Mạn nói chuyện ngữ khí cũng thay đổi hoàn toàn. Giống như người từng trải kinh nghiệm đầy mình. Trước kia Nhị Nha làm gì dám nói chuyện như vậy với cô. Lúc nào cũng là cô nói, Nhị Nha im lặng nghe. Không cần biết có đồng ý hay không, đều rất ít khi hé răng nói nửa lời.

Cho dù có hé răng nói đi nữa, thì đa số cũng là phục tùng cô chứ không dám cãi lại.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.