Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuống ruộng làm việc

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Rất nhanh, Tô Mạn đã tới bên này để vào dạy học.

Tô Thu Nguyệt tận mắt thấy em gái nhà mình đi vào bên trong, lấy tay vỗ vài phát lên bàn, sau đó không nói hai lời liền bắt nhịp cho bọn trẻ ca hát. Tiếng ca to lớn vang dội,mấy đứa nhỏ ban nãy ngủ gà ngủ gật cũng giật mình thức giấc.

Lúc sau chờ cho bọn nhỏ tỉnh táo hoàn toàn, Tô Mạn lại cười nói với đám trẻ,” Nào,chúng ta cùng nhau vỗ tay bắt nhịp để hát nhé, đều vỗ tay to lên cho cô.”

Vài phút sau, thanh âm kết thúc, cả lớp đều bừng tỉnh sức sống, Tô Mạn lúc này mới bắt đầu giảng bài mới.

Trong lúc giảng, Tô Mạn còn thỉnh thoảng dừng lại vài chỗ, sau đó đặt ra vấn đề yêu cầu bọn nhỏ trả lời câu hỏi. Có lúc lại xen kẽ kể một vài mẩu truyện ngắn hài hước, hai ba câu ngụ ngôn hay, hoặc là chơi một số trò chơi đuổi hình bắt chữ. Bọn nhỏ lập tức không có thời gian rảnh rỗi, cả một buổi học đều tích cực nghe giảng, làm cho không khí lớp học cũng sôi động hẳn lên.

Tô Thu Nguyệt :”...” Cô như một bức tượng trong gió đứng ở bên ngoài hành lang.

Lúc sau, trải qua một phen đối đãi khác biệt của bọn học sinh, Tô Thu Nguyệt chỉ có thể cắn răng xoay người đi làm việc. Dọc đường đi còn như người bị mất hồn mất vía.

Mặt trời oi bức chiếu xuống, Tô Thu Nguyệt cảm thấy da đầu của mình sắp bị thiêu rụi đến nơi.

Lý Xuân Hoa nhìn qua thấy Tô Thu Nguyệt, bà đau lòng liền đi tới trùm cho Tô Thu Nguyệt một cái khăn để che nắng.

“ Sao con lại tới đây, không dạy học nữa à?”

Tô Thu Nguyệt gật gật đầu. Cô cũng không thể hiểu nổi, bản thân sao lại thua kém Nhị Nha như vậy, giảng bài đơn giản đến thế cũng không bằng một phần của em gái.

“Mẹ, mẹ có thấy con thua kém Nhị Nha không?”

“....Các con đều có bản lĩnh như nhau, chỉ là... Nhị Nha nhỉnh hơn con một chút mà thôi.” Đều là con gái ruột của mình, Lý Xuân Hoa vẫn đưa ra nhận xét công tâm.

Tô Thu Nguyệt nghe mẹ nói như vậy, lập tức trong lòng tràn đầy chua xót cùng tủi thân. Đến cả mẹ ngày thường vẫn yêu thương cô như vậy, giờ cũng nhấn mạnh là Nhị Nha hơn cô, đây còn không phải ý muốn nói là cô thua xa Nhị Nha sao?

Làm việc cả nửa ngày trời dưới cái nắng oi bức, Tô Thu Nguyệt mệt đến nỗi muốn lột da.

Cô càng thêm kiên định với lí tưởng của mình, phải sớm chút rời khỏi nông thôn để vào thành phố hưởng ngày lành mới được.

Bữa tối vẫn tiếp tục là cháo bắp nấu cùng rau dại. Chỉ ăn no lửng bụng, căn bản không đủ.Bởi vì bình thường lúc ở trường học,Tô Thu Nguyệt vẫn hay ra vào căn tin để ăn, đồ ăn ở đó nấu còn ngon hơn gấp mấy lần so với trong đội . Ở trường học có thể ăn no bảy phần, về nhà chỉ được ăn no có năm phần, đã vậy còn phải vất vả cực khổ làm việc.

Sau khi ăn xong, Tô Thu Nguyệt liền đi tắm rửa ,sau đó chuẩn bị tâm sự tương lai tươi sáng của bản thân với người trong nhà. Đến lúc đó tiện thể nhìn xem, trong nhà có thể giúp đỡ cô được chút gì hay không. Dù sao đây cũng là chuyện một người vinh quang ,cả nhà thơm lây. Ai ngờ tính toán đâu vào đó xong xuôi, cả nhà lại ra cửa hết sạch, bây giờ trong nhà không có một bóng người.

Ngay cả cháu gái là Gạo Kê Viên mới hơn một tuổi cũng được Tống Ngọc Hoa ôm ra khỏi cửa.

“ Chị hai, cả nhà đi đâu hết rồi?”

Tống Ngọc Hoa vội vã nói:” À, mọi người đi giành chỗ ngồi hết rồi,Nhị Nha dạy lớp xoá nạn mù chữ, người theo học rất đông, nếu đi trễ thì sẽ không có vị trí tốt đâu, xíu nữa em có muốn đi nghe chuyện xưa thì cũng nhanh chân lên ,không là phải đứng ở ngoài xa đấy. Thôi ,không nói chuyện với em nữa, chị phải đi đây.”

Nói rồi liền bưng theo cái băng ghế nhỏ chạy mất. Gạo Kê Viên thấy mẹ mình vội vàng còn cười hai tiếng nắc nẻ ,ra vẻ rất thích thú. Nó thích nhất là được mẹ bế ra ngoài chơi!

......................................

Trên quảng trường lúc này đã ngồi đầy người, nhìn thoáng qua thì thấy không còn chỗ trống để chen lọt.Ai không biết còn tưởng là muốn xướng tuồng xem phim điện ảnh nữa.

Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Tô Mạn liền nhanh chóng viết trước mấy chữ hôm nay giảng bài lên trên bảng đen.

Sau đó bắt đầu giảng cho mọi người ý nghĩa của mấy chữ này và các nghĩa bóng liên quan.

Tuy rằng mùa hè trời tối muộn,nhưng bây giờ cũng càng ngày càng tối rồi, chờ Tô Mạn bên này nói xong,lại cho mọi người đánh vần theo mấy chữ này, toàn bộ đều không thấy được trên bảng đang đen viết cái gì.

Cũng may mọi người cũng không phải thật sự tới lớp để mong xoá nạn mù chữ, mục đích của bọn họ là chỉ muốn nghe chuyện xưa. Tô Mạn cũng chả phải thật lòng muốn dạy chữ cho bọn họ, cô chỉ muốn kiếm điểm thánh mẫu để đổi đồ ăn. Vì thế hai bên không hẹn mà gặp,tư tưởng lớn gặp nhau, mặc dù chữ thì không thấy cái quái gì, bọn họ vẫn như cũ vỗ tay khen ngợi trầm trồ, vài người còn gật gù ra vẻ “ TÔI ĐÃ HIỂU”, nhưng thật ra thì không hiểu gì.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.