Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sửa thành tích

Phiên bản Dịch · 1104 chữ

Tô Mạn nghĩ thầm, dù sao thời gian ôn bài của cô thật sự rất ngắn. Thậm chí sách giáo khoa cũng chỉ cố nuốt cho qua, chứ không thật sự dụng tâm nghiên cứu sâu xa vào kiến thức.Bây giờ đạt được thành tích như vầy, cũng xem như là vượt mức chỉ tiêu ngoài mong đợi rồi.

La chủ nhiệm vẻ mặt tiếc hận nói: ”Haizzz,sao lúc trước cháu không tới đây đi học, học lực của cháu thật sự rất khá, có học lên cao nữa cũng không thành vấn đề.”

Tô Mạn bất đắc dĩ cười cười,” Trước đó sức khoẻ của cháu thật sự không tốt, có muốn đi học cũng không được ạ.”

“ Vậy hiện tại thì sao, cháu có muốn tiếp tục chuyên tâm đi học không?”La chủ nhiệm cảm thấy, nếu như Tô Mạn tiếp tục đọc sách, nhìn thành tích của cô thì cũng không phải không có cách .Ông sẽ suy nghĩ giúp cô ,sau đó Tô Mạn chỉ cần tiếp tục học lên cao trung.

Chỉ là La chủ nhiệm chưa kịp nghĩ sẽ tìm cách như thế nào, Tô Mạn đã từ chối rồi.

Cô lắc đầu nói:”Không được đâu ạ.Bây giờ mọi người trong đội rất cần cháu.” Thân thể hiện tại của cô mới có mười sáu tuổi, tuy rằng vẫn có thể đọc sách nhưng cô không muốn lãng phí thời gian dùi mài ở trường học. Dù sao kiến thức ở cao trung cô cũng không nắm chắc, với lại đi học ở trường sẽ không có nguồn thu nhập. Nhu cầu cấp bách của Tô Mạn bây giờ là tìm được một con đường thu nhập hợp lí, sau đó quang minh chính đại lấy đồ vật trong hệ thống ra để xài, không thể cứ tiếp tục lén lút mãi được. Đương nhiên, quan trọng nhất là tình thế trong tương lai sẽ có sự thay đổi. Tô Mạn cảm thấy qua mấy năm nữa cô có thể đi tranh thủ dành cho mình một cái danh ngạch ở Công Nông Binh. Có được bằng cấp ở đây rồi thì vị trí của cô trong tương lai mười mấy năm nữa sẽ càng vững chắc hơn. Đến lúc đó Tô Mạn cô tha hồ hô mưa gọi gió, cũng không sợ chết đói nữa.

La chủ nhiệm đương nhiên không biết được mấy tính toán trong lòng Tô Mạn, nghe cô nói vậy ông chỉ thở dài tiếc nuối.

Tô Mạn thấy vậy thì nhân cơ hội nói:”La chủ nhiệm, tuy rằng cháu không có cơ hội đi học... nhưng là nếu cháu có thể tự học, đến lúc đó cháu đến dự thi tốt nghiệp cao trung có được không? Cháu cũng không cần học bạ, dù sao sau này cháu cũng không thi đại học. Cháu chỉ muốn tham dự kì thi,nhìn xem trình độ của mình đến đâu. Ngay cả không được cấp bằng tốt nghiệp, chỉ được một tấm phiếu điểm cháu cũng nguyện ý.”

Cao trung đương nhiên không giống với trung học.

Chuyện này cũng có chút khó khăn,nhưng nghe thấy Tô Mạn nói không cần bằng tốt nghiệp, chỉ cần một tấm phiếu điểm. La chủ nhiệm liền cảm thấy chuyện này cũng không thành vấn đề, ông có thể giúp được.

Vì vậy,La chủ nhiệm cười hiền từ nói:

“ Được rồi, nhưng cháu chỉ có một tấm phiếu điểm thôi đấy, hơn nữa thì vượt ngoài khả năng của bác rồi.”

Tô Mạn lập tức mang vẻ mặt cảm kích,” Cảm ơn La chủ nhiệm, nếu sau này cháu có tương lai, nhất định cháu sẽ nói mình là học sinh của công xã Bắc Hà.”

..........................

Mặt khác năm ba cao trung bên này. Tô Thu Nguyệt đang cùng với mấy học sinh nữ khác hí hoáy sửa lại điểm. Ví dụ 50 điểm thì đổi thành 80, 70 điểm thì đổi thành 90 linh tinh.

Xoá qua xoá lại một hồi, cuối cùng cũng đem bảng điểm sửa xong, nhìn thoáng qua cũng không phát hiện ra được là bọn họ đã đụng tay đụng chân.

Tô Thu Nguyệt làm chuyện này cũng không ít lần,sau khi sửa xong, cảm thấy không ai nhìn ra. Lúc này cô mới yên tâm ra cửa đứng chờ Tô Mạn. Tô Thu Nguyệt ý định sẽ đưa phiếu điểm cho Tô Mạn mang về nhà, sau đó bản thân thì đi cùng với mấy nữ sinh kia lên huyện thành đi dạo.

Trở về cuộc sống làm việc nhà nông thật sự không thích hợp đối với cô, vẫn là đi dạo trong thành thì thích hơn.

Trời đất rộng lớn như vậy, Tô Thu Nguyệt cô sẽ sớm tìm được bầu trời của riêng mình.

Tô Mạn sau khi rời khỏi văn phòng của La chủ nhiệm, lại tiếp tục chậm rì rì đi ra cổng trường. Vừa ra đến nơi liền nhìn thấy Tô Thu Nguyệt đang đứng chờ cùng với mấy nữ sinh khác.

Nhìn thấy Tô Mạn, Tô Thu Nguyệt vội vàng chạy nhanh xua tay với cô:”Nhị Nha, Nhị Nha, em nhanh chân lên một chút.”

Tô Mạn đi qua hỏi:” Đại Nha, chị gọi em có chuyện gì.”

Bọn học sinh nữ bên cạnh thật ra không biết biệt danh này của Tô Thu Nguyệt, sau đó vừa nghe liền cười gọi theo để chọc cô.

Tô Thu Nguyệt hơi khó chịu nói:”.... Đang ở trong trường học, em kêu tên ở nhà của chị làm gì?”

Tô Mạn mặt không biểu tình nhìn cô.

Tô Thu Nguyệt thấy vẻ hời hợt của Tô Mạn thì tức muốn hộc máu, nhưng nghĩ lại sắp được lên huyện thành để đi dạo rồi nên lại nhịn xuống.

“.... Nhị Nha, chị dặn em một chút, lát nữa chị cùng với bạn học phải đi một chuyến lên huyện thành, chị đi để mượn tài liệu ôn tập. Bây giờ em mang phiếu điểm về nhà giúp chị, sẵn để mọi người nhìn xem. À còn nữa, có khả năng buổi chiều chị mới về đến nhà. Thư giới thiệu chị cũng đã viết xong rồi, không cần lo lắng cho chị.”

“Ồ.” Tô Mạn cầm lấy phiếu điểm của Tô Thu Nguyệt, mở ra nhìn thoáng qua, sau đó hai hàng chân mày nhíu lại.

“ Chị, thành tích này của chị...”

“ Như thế nào, có phải cảm thấy chị rất giỏi đúng không, thật ra cũng còn kém so với mấy lần trước, nói chung chị thấy cũng tạm ổn thôi.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.