Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạt gáo nước lạnh

Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Tô Thu nguyệt dù nói lời khiêm tốn nhưng vẻ mặt thì trái ngược hoàn toàn, trên mặt còn lộ ra tươi cười đắc ý.

Em gái của cô cơ bản cũng không biết gì nhiều, chắc chắn nó cũng giống người trong nhà bị cô xoay vòng vòng thôi. Trước đây như thế nào thì bây giờ cũng sẽ vẫn như vậy.

Tô Thu Nguyệt đang hớn hở trong lòng thì kết quả bị Tô Mạn tạt cho một gáo nước lạnh.

Tô Mạn vừa nghe mấy lời ban nãy của Tô Thu Nguyệt thì lắc đầu như cái trống bỏi:” Không phải,ý của em muốn nói,bảng điểm này của chị sao lại khác với kết quả ban nãy La chủ nhiệm đưa cho em coi vậy, chênh lệch nhau cũng quá nhiều đi.”

Ban nãy lúc cô định đi, lại nghĩ lại sau đó xin La chủ nhiệm một cái bảng thành tích của cao trung. Bên trong dĩ nhiên có cả thành tích của đồng chí Tô Thu Nguyệt. Xếp hạng đó thảm đến nỗi không nỡ nhìn, điểm thì càng thấp đến hết chỗ nói.

Tô Thu Nguyệt vừa nghe Tô Mạn chất vấn thì tươi cười lập tức cứng đờ, trên mặt cũng nhanh chóng xuất hiện vết nứt.

“ Chị, phiếu điểm này có cần em đem về cho người trong nhà xem nữa không?” Tô Mạn vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“..... Không, không cần đâu...để chị, để chị tự cầm về là được rồi.” Tô Thu Nguyệt giựt lại phiếu điểm của mình, sau đó nhanh chóng nhét vào trong cặp, ai không biết còn tưởng tờ giấy đó đang bốc cháy nên cô mới vội vàng như phải bỏng.

Trên trán Tô Thu Nguyệt lúc này rịn đầy mồ hôi, không hiểu do nóng hay là do khẩn trương, ngón tay của cô cũng đang không ngừng run lẩy bẩy, mặt thì cắt không còn giọt máu.

Không chỉ có một mình Tô Thu Nguyệt, mấy nữ sinh đứng bên cạnh bây giờ cũng lộ ra biểu tình xấu hổ cùng chột dạ.

Tô Mạn bình thản cười cười với bọn họ, đám nữ sinh càng cảm thấy rợn da đầu tóc gáy, chỉ có thể cười gượng lại, bọn họ cảm thấy rất ngại khi đối diện với cô, sau đó quay đầu hỏi Tô Thu Nguyệt:” Chuyện đó...Thu Nguyệt ... bạn còn muốn đi huyện thành nữa không?”

Tô Thu Nguyệt ngước mắt lên nhìn đám bạn, rồi lại nhìn sang em gái nhà mình. Dù lí trí đang gào thét 3000 lần nói “ phải đi phải đi phải đi” nhưng miệng vẫn không thốt lên được,vài giây sau,bằng chút sức lực cuối cùng của mình,Tô Thu Nguyệt thều thào nói:”...Không đi nữa, mình còn phải về nhà phụ việc...để sau này có cơ hội lại đi cũng không muộn.”

Nghe được Tô Thu Nguyệt vậy mà nói không đi nữa, đám nữ sinh liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy. Mới đó mà đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Dù sao các cô cũng cùng nhau sửa điểm chung với Tô Thu Nguyệt. Nếu bây giờ tiếp tục đứng dây dưa ở đây, chỉ sợ Tô Mạn sẽ biết được sau đó ném hết mặt mũi, bị em gái của bạn học phát hiện mình gian lận, như vậy cũng quá xấu hổ đi!

Đợi sau khi đám bạn rời đi rồi, Tô Thu Nguyệt chuẩn bị tâm sự tình cảm với Tô Mạn. Cô không thể để cho Nhị Nha về nhà méc lại với người nhà được,bây giờ cô muốn qua sông thì phải luỵ thuyền.

Hiện tại dù không muốn nhưng Tô Thu Nguyệt cũng phải hạ mình để năn nỉ em gái.

“ Nhị Nha, tốt xấu gì hai chúng ta cũng là chị em ruột, em sẽ không tàn nhẫn với chị như vậy chứ?”

Tô Mạn thờ ơ hỏi lại:” Tàn nhẫn là như thế nào?”

Tô Thu Nguyệt vẻ mặt như sống không còn gì để luyến tiếc:” Chắc em không biết đâu,nếu em nói ra chuyện này, chị dâu cả chắc chắn sẽ mượn đề tài để gây chuyện. Đến lúc đó chắc chắn không khí của cả nhà sẽ rất kém. Còn chị của em cũng sẽ thành trò cười trong mắt mọi người. Dù sao em cũng là em gái ruột của chị, em nỡ nhìn chị bị chị dâu cả đè nặng hơn một cái đầu sao?”

“ Chị, ở trong mắt em, mọi người đều giống nhau. Rốt cuộc cũng là người một nhà với nhau cả. Người một nhà quan trọng nhất là tình cảm gắn bó, chị không cần phân biệt rạch ròi ra như vậy đâu.”

Tô Thu Nguyệt:”...”

Cô cảm thấy em gái mình nhìn vô hại như vậy thật ra mới là người tàn nhẫn nhất. Nhị Nha vậy mà xem chị gái ruột và chị dâu giống y như nhau.

Tô Thu Nguyệt cảm thấy một hồi ban nãy như vừa trải qua mấy thu, giờ cô chỉ mong cứu vãn được mọi chuyện đến mức thấp nhất:” Vậy giờ em muốn như thế nào thì mới để yên cho chị hả?”

Đứng trước một Tô Mạn dầu muối gì cũng không ăn, Tô Thu Nguyệt bắt đầu cảm thấy vô cùng nhụt chí.

Tô Mạn vẻ mặt vô hại nói:”Không muốn gì hết, chị thành thật chút đi là được, đừng có suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn rồi ồn ào gây chuyện nữa.”

Nói thật, nếu Tô Thu Nguyệt có thể dựa vào thực lực của mình để quang minh chính đại né tránh việc lao động, vậy thì Tô Mạn cũng sẽ không có ý định nhúng tay vào làm gì.Nhưng hiện tại Tô Thu Nguyệt lại âm mưu dùng mánh lới để chiếm tiện nghi của cả nhà, hành vi này cô không chấp nhận được.

Tô Mạn cũng không sợ không quản được Tô Thu Nguyệt thì sẽ không có đồ ăn. Cô chỉ sợ việc này ảnh hưởng đến kế hoạch gia đình hoà thuận trong tương lai.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.