Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành công rực rỡ

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

“ Đang nghĩ cái gì vậy, đứng thừ người ra đó, mau chạy nhanh về nhà dỗ con đi.” Lúc Tô Nhị Trụ xuống đài, nhìn thấy vợ mình đang đứng phát ngốc thì có chút bực mình nói.

Tống Ngọc Hoa nhìn đến vẻ mặt không kiên nhẫn của Tô Nhị Trụ, hai tay bất giác siết chặt thành nắm đấm, trong ánh mắt còn loé lên một tia kiên cường không dễ nhận thấy.

Tiểu phẩm đầu tiên kết thúc, Tô Mạn lại bắt đầu chuẩn bị cho tiết mục thứ hai. Lúc này cả nhà Tiếu Quế Hoa dần lên đài biểu diễn.

Kịch bản số hai chính là vai diễn của người mẹ ăn xin. Bà trải qua trăm ngàn cay đắng mới tìm được đứa con trai thất lạc nhiều năm, ai ngờ lại bị con dâu ghét bỏ không cho vô cửa.

Lúc người mẹ ăn xin bị cô con dâu đẩy ra khỏi cửa, té ngã trên mặt đất, bà Lưu khàn giọng gào lên một tiếng:” Con à...”

Một tiếng la này bà Lưu diễn bằng cả tiếng lòng của mình. Khiến cho người nghe cũng cảm thấy được sự đau xót và day dứt khôn nguôi.

Nhìn đến cảnh người mẹ ăn xin vào trong núi kiếm đồ ăn ,sau đó lén lút đặt trước cửa nhà con mình, có người còn xúc động đưa tay lên gạt nước mắt.

Sau đó giây phút người mẹ nhào vô đám lửa để cứu con dâu, chính mình lại ngã xuống thoi thóp, càng làm bọn họ khổ sở đến nỗi nín thở.

Vở kịch được hạ màn với một cái kết mở, có người liền thắc mắc hỏi:” Vậy cuối cùng người mẹ ăn xin có chết hay không?”

Đương nhiên Tô Mạn cố ý làm như vậy,bởi thế nên không ai biết rốt cuộc người mẹ đó có chết không. Là tiếp tục sống sau đó được con cái hiếu thuận, hay là chết đi và không còn cơ hội để đoàn tụ với gia đình.

Trong lúc mọi người còn đang bận suy nghĩ ngổn ngang, vở kịch thứ ba đã bắt đầu mở màn.

Trần Ngân Hoàn lên đài đầu tiên, vừa ra đã quỳ xuống khóc thút thít ,nói với cha mẹ của mình là cô rất khổ. Bọn em trai còn nhỏ như vậy, cô cũng sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Nhưng sau khi mấy đứa em vừa lên đài, Trần Ngân Hoàn liền thay đổi biểu tình vui vẻ. Cô dỗ các em ca hát, sau đó ru cho bọn họ ngủ.

Buổi tối trời đổ mưa to, nước nhỏ xuống từ mái hiên. Ngân Hoàn sợ các em mình bị ướt mưa nên đã lấy cái thau đứng hứng cả một đêm.

Ngày thứ hai lập tức bị phát sốt, người nóng hừng hực vẫn muốn xuống giường làm việc.

Lúc này, lời dẫn truyện vang lên,” Đứa trẻ gầy yếu, dùng chính đôi tay đơn bạc của mình, nỗ lực gánh vác trọng trách của cả gia đình, thật sự quá gian nan, quá vất vả...”

Trần Ngân Hoàn đang gánh nước, bởi vì trọng lượng của nước quá nhiều, cô không thể chịu nổi, liền té ngã trên mặt đất.

Chỉ thấy cô đau lòng khóc nấc lên:” Ông trời ơi, con phải làm sao bây giờ?”

Lúc này,mấy người phụ nữ làm việc ở ngoài đồng trở về nên phát hiện ra Ngân Hoàn.

Mọi người luống cuống đỡ Ngân Hoàn lên, ai ngờ thấy cả người cô nóng hổi, liền trực tiếp cõng lên lưng. Còn có một bà thím giúp đỡ xách gánh nước cũng đi theo về nhà. Vừa tới trong phòng, bọn họ liền biết được tình huống trong nhà của mấy chị em, biết cô khó xử nên cả đám liền âm thầm giúp đỡ.

Vì thế kể từ ngày đó, mấy người phụ nữ liền thay phiên nhau hỗ trợ làm một ít việc nặng. Nhóm xã viên trong đội biết nhà của Trần Ngân Hoàn khó khăn, cũng sắp xếp người đến tu sửa phòng ốc cho mấy chị em. Tiện thể còn phát cả lương thực,tiếp tế cho bọn họ để vượt qua cơn đói.

Thím Ngưu trong vai cán bộ của đại đội tới nói với ba chị em :” Các con, không cần phải sợ, chúng ta đều là người thân của chị em các con.”

Cuối cùng chuyện xưa kết thúc,mấy chị em đều trưởng thành, những người trợ giúp chị em bọn họ lúc trước cũng già hết rồi. Bọn họ lớn lên cũng học tập những người lớn khi xưa, đứa thì phụ giúp gánh nước, đứa lại trợ giúp đồ ăn. Còn nói với những người già :” Không cần phải sợ,chúng ta cũng đều là người thân của mọi người.”

789 khóc lớn ra tiếng, “Thật là cảm động hu hu...Ký chủ, thế giới này quá tốt đẹp, tôi yêu thế giới này.”

Tô Mạn không thèm quan tâm đến nó, chỉ kiểm tra xem lần này mình được thưởng bao nhiêu điểm thánh mẫu. Vừa phát hiện vậy mà được thưởng tận ba trăm điểm, Tô Mạn liền mỉm cười hài lòng. Mặc kệ thế nào, đúng là không uổng công một hồi vất vả.

Sau khi buổi diễn kết thúc, nhóm xã viên còn lưu luyến chưa chịu rời đi. Một đám lau nước mắt nhìn mấy đứa nhỏ.

Có người còn lôi kéo ba chị em Ngân Hoàn,nói là ngày mai sẽ đến giúp bọn họ tu sửa nóc nhà.

Trần Ngân Hoàn liền cười nói:”Chú, trong đội đã sớm sửa cho bọn con rồi, vẫn còn đang rất tốt. Mới vừa nãy chỉ là diễn kịch thôi.”

Người bên cạnh vừa nghe được liền ha ha nở nụ cười.

Quách đại đội trưởng lau nước mắt tới tìm Tô Mạn:” Cô giáo Tô, công tác tuyên truyền đợt này cháu làm thật không còn lời nào để nói, quá đỉnh.”

Nói rồi ông còn giơ ngón tay cái lên,” Là cái này, bác thấy bọn trẻ vẫn hay làm tư thế này mỗi khi khen ai đó.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.