Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người nhà oán trách

Phiên bản Dịch · 1066 chữ

Tống Ngọc Hoa ngượng ngùng hỏi:”Vậy chị phải làm sao thì mới đóng đạt được?”

“ Trở về để anh hai lấy nước rửa chân cho chị. Tranh thủ bồi dưỡng khí thế người lãnh đạo một chút.”

Tô Nhị Trụ đứng bên cạnh vừa nghe đã hét lên:” Gì? Nằm mơ hả, anh không làm! Một người đàn bà mà muốn cưỡi lên đầu lên cổ ông đây, dẹp cái suy nghĩ đó đi là vừa.”

Tô Mạn cười nói với Tô Nhị Trụ:” Không làm cũng được, vậy anh cũng thu liễm bớt tính tình của mình đi, cả ngày cứ gào thét điếc tai điếc óc ,nghe mà muốn nhức cả đầu.”

Lý Xuân Hoa lần này cũng không nói giúp con trai. Bởi vì chuyện này liên quan đến sự nghiệp diễn viên của bà,” Thằng hai, mẹ thấy em gái con nói đúng rồi đấy, con bớt bớt lại đi, học tập theo cha con ấy. Suốt ngày lên cơn chửi mắng vợ mình, làm cho Ngọc Hoa diễn không ra nổi cái vai cán bộ, nếu còn tiếp tục thì đừng trách mẹ mách cha con.”

Đừng nhìn Tô Nhị Trụ ngày thường hổ báo cáo chồn, thật ra hắn rất sợ lão cha của mình, ông ấy chỉ cần hét lên một tiếng, Tô Nhị Trụ lập tức biến thành một bông hoa héo.

Một khi Tô Thiết Sơn đã mắng chửi người nào, vậy người đó coi như xác định tới số.

Sau nhi về nhà, không khí của cả nhà họ Tô liền náo nhiệt hẳn lên.

Lâm Tuyết Cúc bẹp miệng oán trách,” Nhị Nha,đều là người một nhà với nhau, có chuyện tốt mà em không thèm nhớ đến chị gì hết.Chẳng lẽ anh cả của em không phải người trong nhà? Em chỉ thân với mỗi mình anh hai em thôi hả?”

Lời này của Lâm Tuyết Cúc có phần châm ngòi ly gián quan hệ.

Tô Đại Trụ đứng bên cạnh cũng lộ ra dáng vẻ tủi thân.

Tô Mạn nói:”Được, lần sau em còn định chuẩn bị một cái kịch bản mới. Chính là vở người vợ đanh đá cả ngày ức hiếp chồng con.”

Lâm Tuyết Cúc cùng Tô Đại Trụ:”...” Bọn họ muốn rút lại mấy lời ban nãy có được không!?

Lý Xuân Hoa lập tức vui vẻ, vỗ bàn tay một cái rõ to:” Cái này hay, chị cả của con chắc chắn sẽ diễn tốt. Nó vốn là một người phụ nữ đanh đá, còn anh cả con là đồ nhát gan sợ vợ.”

“ Mẹ, sao mẹ lại nói con như vậy...” Tô Đại Trụ tủi thân hô lên một tiếng.

Lý Xuân Hoa đang bận vui vẻ nên không thèm để ý đến con trai. Hừ, ngày thường răm rắp nghe lời vợ, hắt hơi một cái cũng không dám, giờ có việc mới nhớ đến bà, nằm mơ đi!

Bị Tô Mạn cùng Lý Xuân Hoa hiệp lực công kích, Lâm Tuyết Cúc lập tức ỉu xìu, liền quay qua lôi kéo chồng mình trở về phòng.

Tô Thu Nguyệt dáng vẻ chua lòm đứng bên cạnh nhìn em gái của mình. Lúc vào trong phòng vẫn ai oán nhìn theo.

Nếu bây giờ vẫn như trước kia, cô chắc chắn sẽ lải nhải giáo dục Nhị Nha một tràng. Dù sao mình cũng là chị lớn, chị lớn dạy bảo em mình, đó là chuyện hiển nhiên.

Nhưng hiện tại thì không được, bởi vì Tô Thu Nguyệt đã bị Tô Mạn nắm thóp trong tay. Chỉ dám biểu lộ vẻ khó chịu qua ánh mắt, muốn để cho Tô Mạn nhìn rồi tự hiểu lấy.

Ai ngờ, đồng chí Tô Mạn lại mắt điếc tai ngơ, chỉ thờ ơ nói:” Sao, bữa trước em bảo cho chị một vai diễn, chính chị nói không cần rồi mà, giờ nhìn em làm gì?”

Tô Thu Nguyệt nghe xong tức muốn ói máu,dãy đành đạch cãi lại:” Tại em không chịu cho chị vai chính diện chứ bộ. Tốt xấu gì chị cũng dựa vào bản lĩnh của chính mình để thi đậu cao trung, là một người có thể diện...”

“ Ồ, cầm quà cáp đi biếu giáo viên đó hả? Cái này có nên đưa luôn vào kịch bản sắp tới không ta, nhân tiện cho chị diễn vai đó luôn!”

Tô Thu Nguyệt:”...” Thôi được rồi, đầu cô bị úng nước nên mới nghĩ Nhị Nha dễ đối phó.

Tô Mạn cười thầm, nằm ở trên giường lấy quạt quạt,” Nếu chị muốn diễn vai chính diện, vậy thì phải biểu hiện cho tốt, đến lúc đó em thấy được thì sẽ sắp xếp cho chị một vai. Bằng không, chị vẫn phải diễn vai phản diện.”

Tô Thu Nguyệt ôm một cục tức vào lòng, chịu không nổi liền gặm cái gối ôm vào trong miệng. Cái gối bị gặm đến nỗi lòi cả mấy cục bông ra ngoài . Sau đó cảm thấy đã phát tiết xong xuôi, Tô Thu Nguyệt liền nhắm mắt giả bộ ngủ.

.........

Rất nhanh, công xã bên này đã chính thức ra thông báo xuống dưới.

Hách chủ nhiệm tự mình ra mặt ,dẫn cả đội ngũ đi biểu diễn ở các đại đội khác.

Quách đại đội trưởng đương nhiên biết, cán bộ trong đội của mình sẽ muốn nhân dịp này ra ngoài khoa tay múa chân. Với lại năng lực của bọn họ cũng kém hơn Tô Mạn nhiều, bởi vậy Quách đại đội trưởng liền trực tiếp chỉ định cho Tô Mạn phụ trách.

Lập tức có người không vui nói:” Tôi mới là người phụ trách bên mảng này, bây giờ giao cho cô giáo Tô thì không thích hợp cho lắm.”

“ Có cái gì đâu mà không thích hợp?” Quách đại đội trưởng không cho là đúng nói,” Hai lần trước cũng do một mình Tô Mạn phụ trách, đều làm rất tốt.”

Thật ra Quách đại đội trưởng không phải có ý đứng về phía Tô Mạn, chẳng qua ông hiểu rất rõ những người này. Bản lĩnh kém, thành sự thì ít mà bại sự có thừa. Ông còn đang trông chờ để được hưởng ké chỗ tốt từ chuyện này, sao có thể để mấy người bọn họ nhúng tay vào làm hỏng bét được.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 287

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.