Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tống Ngọc Hoa phản kháng

Phiên bản Dịch · 1033 chữ

Tô Mạn tiếp tục giới thiệu với khán giả bên dưới:” Cả nhà bà Lưu đều rất hoà thuận, con cháu cũng hiếu thảo ngoan ngoãn.”

Hai vợ chồng Tiếu Quế Hoa và Lưu Xuân Sơn nắm lấy tay mẹ mình. Người một nhà vui vẻ mỉm cười hoà thuận.

Mà mấy chị em Trần Ngân Hoàn cũng được thím Ngưu ôm vào lòng, cả đám đều nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

“ Hi vọng ở hiện thực,mọi người đều giống với bọn họ. Cuộc sống xung quanh chúng ta đều ngập tràn yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau.”

“ Hay, nói hay lắm!” Hách chủ nhiệm kích động vỗ tay đầu tiên.

Những người khác thấy vậy cũng bắt chước vỗ tay theo.

Dưới những tràng pháo tay vang dội, trong lòng của mỗi người đều được nhen nhóm lên một ngón lửa ấm áp.

............

Trận đầu ra quân thắng lợi, Hách chủ nhiệm cảm thấy rất hài lòng.

Hách chủ nhiệm còn đặc biệt ấn tượng với khúc Tô Mạn lên tiếng kêu gọi mọi người sống trong sự yêu thương nhân ái ở phút cuối màn. Cô cứ có cảm giác, Tô Mạn trời sinh rất thích hợp với công tác của hội liên hiệp phụ nữ.

Lúc trở về, Hách chủ nhiệm còn hỏi thăm Tô Mạn:” Bình thường lúc ở trong đội cô thường làm gì?”

Trước đó Hách chủ nhiệm cũng không có tâm tư gì,nhưng sau buổi biểu diễn này thì khác. Bởi vậy đương nhiên muốn hiểu biết kĩ càng tình huống của Tô Mạn.

Tô Mạn cười nói:”Mỗi ngày buổi sáng tôi dạy học cho bọn nhỏ, buổi tối lại dạy lớp xoá nạn mù chữ.”

“ À, ra là người làm công tác văn hoá.” Hách chủ nhiệm gật gật đầu nói.

Tô Mạn tiếp lời:” Tôi có bằng tốt nghiệp trung học,bình thường cũng tự mày mò trau dồi thêm kiến thức, cho nên mấy việc này cũng không quá khó khăn.” Nói xong còn cho Lý Xuân Hoa ở bên cạnh một ánh mắt.

Lại còn có bằng tốt nghiệp trung học, bằng cấp này cũng không thấp. Vài đội trưởng còn chỉ tốt nghiệp tiểu học nữa là.

Lý Xuân Hoa không dám nói lung tung bốc phét trước mặt cán bộ, chỉ là vừa nhận thấy tín hiệu của con gái, lập tức nói chen vào:” Con gái của tôi còn đứng số ba toàn khối nữa đấy.”

Hách chủ nhiệm vừa nghe xong lại liếc mắt thêm một lần.

Bằng cấp không thấp, thành tích cũng tốt. Hơn nữa người này cũng rất có năng lực, vẻ ngoài lại xinh xắn ưa nhìn.

Lại quay sang hỏi:” Vậy còn tình huống trong nhà thế nào?”

Lý Xuân Hoa nói:” Mười tám đời đều là bần nông.”

Bối cảnh chính trị trong sạch, không có trở ngại gì, đây cũng là một cái ưu điểm.

Hách chủ nhiệm yên lặng nhớ kĩ. Chỉ là cũng không nói nhiều lời với Tô Mạn. Có một số việc trước tiên phải định ra đã, nếu không cũng không dễ lên tiếng trước.

Lúc về đến nhà trời cũng đã tối rồi, người nhà họ Tô cũng không có ai ăn cơm trước. Toàn bộ đều chờ bọn họ trở về rồi cùng nhau ăn.

Hơn nữa bởi vì đám người Lý Xuân Hoa ra ngoài diễn kịch, nhà bọn họ mới được nhận thêm trợ cấp mấy kí bột ngô. Người một nhà được hưởng ké ăn nhiều thêm vài ngụm, tất nhiên không ai dám ăn trước.

Lý Xuân Hoa kiêu ngạo nói:” Có thấy không, đây đều là công lao của chúng ta. Ngày mai còn phải lên đường đi tiếp.”

Tô Nhị Trụ có chút lo lắng nói:” Nhị Nha, nếu còn diễn tiếp, có khi nào anh bị bọn họ chặn đường đánh chết không?”

Trải qua một hồi ở đội Hoa Sen, Tô Nhị Trụ trong lòng cực kì lo lắng. Dù sao lúc bình thường hắn cũng đối xử không tốt với vợ mình.

Tô Mạn nói:” Đã lên danh sách hết rồi, còn phải điểm danh nữa đấy, không đi không được. Anh hai, chỉ cần anh không làm chuyện trái với lương tâm, thì không có ai hăm doạ đánh anh đâu.”

Tô Nhị Trụ:”...” Tự cảm thấy mình thật đuối lí, còn muốn mua thêm lọ thuốc hối hận để uống.

Tô Nhị Trụ nhìn qua bên cạnh thấy Tống Ngọc Hoa đang ngồi dỗ con, nhớ lại thái độ của mình ngày thường đối với cô như thế nào. Sau đó chợt bừng tỉnh, thì ra đối xử với vợ mình không tốt cũng có thể bị người ta đánh.

Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ vậy, Tô Nhị Trụ vẫn chứng nào tật nấy, vừa trở về phòng liền hất hàm sai khiến Tống Ngọc Hoa đi nấu nước ấm cho mình.

Tống Ngọc Hoa bận rộn dỗ con gái. Tuy rằng chỉ là bé gái, cả nhà cũng không quá thích, nhưng Gạo Kê Viên chính là cả mạng sống của cô.

Ngày thường lúc làm việc, Tống Ngọc Hoa cũng sẽ địu con đi theo. Nhưng hôm nay đi diễn kịch phải để con lại ở nhà, sau đó nhờ một bà lão rảnh rỗi chăm coi dùm.

Nhưng người ngoài chăm sóc tốt cỡ nào cũng không bằng mẹ tự mình chăm con được.Bây giờ Tống Ngọc Hoa chỉ muốn dành thời gian để dỗ con gái mình, không muốn làm việc gì khác.

Nghe được lời sai của Tô Nhị Trụ, nếu là ngày thường dù có không vui, cô cũng sẽ ngoan ngoãn đi làm. Nhưng hôm nay không biết lấy dũng khí ở đâu, Tống Ngọc Hoa lại cắn chặt răng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

“ Tôi nói cô không nghe thấy hả, hay là bị điếc rồi?” Tô Nhị Trụ lập tức nổi khùng, đứng lên chỉ tay vào mặt Tống Ngọc Hoa quát.

Tống Ngọc Hoa ôm chặt con gái vào lòng:” Anh...anh không biết tự đi mà nấu lấy à? Không thấy tôi đang bận chăm con sao?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 207

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.