Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn không ngồi rồi

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Bởi vì mới bắt đầu đi làm, tiền lương của Tô Mạn cũng không cao, mỗi tháng chỉ được mười tám đồng. Còn mấy loại phiếu chứng khác thì phải chờ phân phát của thành phố.

Trừ mấy cái này, hộ khẩu cá nhân của Tô Mạn cũng được chuyển đi. Bây giờ cô chính thức có hộ khẩu trực thuộc bên trong công xã rồi.

Mấy đãi ngộ này không phải ai cũng có, Tô Mạn cũng cảm thấy rất hài lòng. Về sau cô chính thức là một người có thu nhập rồi, mua đồ và sử dụng vật phẩm trong hệ thống cũng tiện lợi hơn.

Điều duy nhất khiến Tô Mạn buồn bực là ở căn tin không có chỗ cho nhân viên tự nấu ăn. Cho dù có thịt thì cũng phải đi nhờ bọn họ nấu dùm ,sau đó trả tiền công riêng, như vậy quá phức tạp và tốn kém.

Sau khi làm xong thủ tục, Hách chủ nhiệm lại dẫn Tô Mạn đi một vòng để nhận biết mọi thành viên.Trí nhớ của Tô Mạn cũng không tồi, mới đó mà cô đã nhớ hết họ tên và chức vị của bọn họ.

Chờ cho tất cả mọi việc ổn thoả, Hách chủ nhiệm mới bàn đến chuyện triển khai kế hoạch diễn xuất với Tô Mạn.

Trước khi đi làm Tô Mạn đã tính toán trước hết rồi, bây giờ nghe Hách chủ nhiệm phân công trên mặt cô vẫn rất bình tĩnh. Hoàn toàn không có một chút dáng vẻ bất an của một người mới:” Hách chủ nhiệm, chuyện này trước đó tôi đã cân nhắc qua, phải không ngừng cải tiến kế hoạch. Tôi có một kiến nghị , chị nghe thử sau đó đưa ra ý kiến.”

Hách chủ nhiệm vừa nghe liền vui vẻ, chỉ sợ Tô Mạn không có kiến nghị thôi chứ nếu có cô càng mừng:” Được được, cô nói đi.”

“Trước mắt tình huống trong mỗi công xã đều khác nhau, chúng ta không thể dựa vào ba cái kịch bản gốc đó để diễn mãi được. Phải nhằm vào nhu cầu của đa số, sau đó làm thành những kịch bản mới đặc biệt hơn, chị thấy thế nào?”

Hách chủ nhiệm trầm tư nói:” Ý cô là phải sắp xếp lại toàn bộ kế hoạch diễn xuất?”

Tô Mạn vui vẻ gật đầu:” Đúng vậy, lần trước đi diễn ở công xã tôi phát hiện ra một chỗ thú vị. Có đại đội sẽ ức hiếp phụ nữ, có đại đội lại trọng nam khinh nữ... mấy cái chuyện xưa kia cơ bản là không đủ để biểu hiện.”

“ Ừm, cũng đúng! Hội phụ nữ của chúng ta gặp quá nhiều vấn đề.” Hách chủ nhiệm cũng đau đầu.

Tô Mạn nói:” Hách chủ nhiệm, vấn đề nhiều chứng tỏ trách nhiệm của chúng ta cũng lớn, chúng ta rất có tương lai để phát triển. Hơn nữa tôi rất tin tưởng dưới sự dẫn dắt của chị, hội phụ nữ của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp.”

Hách chủ nhiệm rất thích nghe Tô Mạn nói mấy lời này, trên mặt cũng lộ ra tươi cười khao khát:” Chứ còn gì nữa, tôi đối với hội phụ nữ cũng là tận tâm tận lực.”

Nói được một lúc, Hách chủ nhiệm lại lo lắng hỏi:”Vậy còn diễn viên thì sao, phải tìm lại từ đầu hết à?”

“ Đúng vậy, lần này chúng ta lấy danh nghĩa của công xã để tìm diễn viên, sau đó cho mọi người ứng tuyển rồi nhận vai. Bọn họ thấy đi diễn còn được nhận thù lao chắc chắn sẽ rất quan tâm.”

Hách chủ nhiệm vừa nghe liền vỗ tay cái rụp:” Cách này hay, vậy cứ làm như thế đi.”

Hai người tính toán xong xuôi, chuẩn bị sắp xếp lại kế hoạch diễn xuất.

Trở lại văn phòng, Hách chủ nhiệm liền mở cuộc họp, sau đó phân công cho Tô Mạn đảm nhiệm vai trò chính:” Chuyện này sẽ do Tô Mạn đảm nhiệm, mọi người đều là người có kinh nghiệm, nếu giúp được gì thì hãy hỗ trợ cô ấy tối đa.”

Đinh Mẫn nghe xong liền khó chịu nói:”Hách chủ nhiệm, bên tôi còn phải lo việc tái giá của Mã quả phụ đội Hoa Sen, bình thường không có thời gian rảnh.”

Hách chủ nhiệm xụ mặt không vui nói:” Chuyện này lâu như vậy mà cô còn chưa giải quyết xong nữa.”

“ Bên nhà chồng người ta không đồng ý,tôi cũng khuyên mãi rồi, bọn họ còn nói nếu tái giá sẽ làm náo loạn lên, không cho chị Mã được sống yên ổn, con cái cũng không cho mang theo. Chị Mã ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, tôi thật sự rất vội.”

Trình Hiểu Hồng đứng bên cạnh cũng nói” Tôi cũng bận lắm, chị Trần bên đội Quả Lê sắp sinh rồi, mấy hôm trước còn đến tìm tôi nói mẹ chồng muốn dìm chết con của cô ấy, cầu xin tôi cứu mạng hai mẹ con. Mỗi ngày tôi đều phải chạy qua đó mấy lần để theo dõi.”

Hách chủ nhiệm lấy tay xoa trán, lại quay sang nhìn Vương Phương.

Vương Phương lại nhún nhún vai nói:” Mấy ngày nay tôi cũng bận tối tăm mặt mũi, còn phải chuẩn bị đi lên huyện tập huấn tham dự hội thảo nữa.”

Nói chung là không có một người nào tình nguyện giúp đỡ Tô Mạn.

Tô Mạn cũng không bất ngờ, mấy người này bao nhiêu năm qua vẫn ngồi ngốc ở địa phương này cũng đều có nguyên nhân cả. Có cơ hội mà không biết tranh thủ, cả đám đều đẩy ra bên ngoài như sợ bị kêu đi đánh giặc.

Hách chủ nhiệm bất lực:”...”

Má kiếp, toàn là một lũ ăn không ngồi rồi, chả được cái tích sự gì.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 187

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.