Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị em tâm sự

Phiên bản Dịch · 1218 chữ

Chờ hai người đi rồi, Hách chủ nhiệm lại một phen thở dài:” Có chút chuyện nhỏ, mãi đến bây giờ còn chưa xử lí xong.”

Tô Mạn lại đem chuyện của con dâu nhà họ Trần ghi nhớ trong đầu, thầm nghĩ về sau sẽ tìm cách giải quyết.

Tranh thủ thời gian buổi chiều, Tô Mạn liền gọi nhờ điện thoại của công xã để thông báo với nhóm diễn viên. Nói bọn họ tập trung lại ,sau đó hiểu biết một ít tình huống để tiện tập kịch.

Tiểu Vương là người phụ trách trông coi điện thoại,đang ghé mắt nhìn Tô Mạn. Mấy người kia lần đầu xài điện thoại, ai cũng khẩn trương hồi hộp, có người còn nói lắp, sau đó không biết nút tắt ở đâu. Mà Tô Mạn ngược lại ,bộ dáng tự tin, nói năng lưu loát, đúng là nghé mới sinh không sợ cọp.

Sau khi tan tầm buổi chiều, Tô Mạn liền đến thông báo cho Hách chủ nhiệm:” Hách chủ nhiệm, ngày mai công xã sẽ tổ chức buổi thử vai, chị nhớ đến xem nha, tiện thể cho thêm ý kiến coi có được không?”

“ Gì? Mới đó mà chuẩn bị xong rồi á!? Hách chủ nhiệm bị Tô Mạn làm cho bất ngờ.

Tô Mạn nói:” Dù sao cũng có kinh nghiệm tổ chức trước đó rồi, bây giờ cũng y theo đó mà làm. Với lại tôi nghĩ mấy công xã khác chắc cũng rất nôn nóng, thừa dịp chưa vào vụ thu, nhanh chóng xử lí xong chuyện này.”

“ Tốt tốt tốt, đúng là sắp đến vụ thu hoạch rồi, phải tranh thủ mới được.” Hách chủ nhiệm mười phần hài lòng mà gật đầu khen ngợi.

Cảm thấy Tô Mạn đúng là một người chuyên nghiệp, rất có quan niệm về thời gian, không có dây dưa nề hà như ba người kia.

Cuối cùng hội phụ nữ cũng có một nhân tài hữu dụng rồi.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Tô Mạn mới chuẩn bị đồ đạc để về nhà.

Bên công xã này cũng có kí túc xá, nhưng chỉ dành cho người vùng khác ở. Nhà của Tô Mạn ở trong đại đội rất gần công xã, không thể xin được. Mà cô cũng chả có ý định xin vào làm gì. Dù sao một phòng ở đây có đến tận bốn người ở, còn bất tiện hơn lúc ở nhà.

Đi một lúc cũng sắp tới nơi,thời điểm trở lại đại đội, người ngoài ruộng còn chưa tan tầm.

Nhìn thấy Tô Mạn thủng thẳng đi đến, mọi người đều lên tiếng chào hỏi.

“ Cán bộ công xã có khác, khí chất của cô giáo Tô ngày càng nổi bật nha.”

“ Đúng rồi đó, rất có tinh thần, vừa nhìn đã biết là cán bộ rồi.”

Tan tầm buổi tối, người nhà họ Tô lần lượt trở về nhà. Tô Mạn liền đem hộp cơm của mình soạn ra. Buổi chiều cô tự mua đồ ăn ngon trong hệ thống để tẩm bổ, bởi vậy đồ ăn trong căn tin vẫn còn nguyên chưa đụng đến. Đúng lúc bây giờ lấy ra cho mọi người trong nhà ăn.

Vừa thấy hộp cơm của Tô Mạn cả đám đều trố mắt nhìn. Bên trong nào là gạo lứt, rau xào, còn có vài miếng thịt kho. Ai nấy đều thèm chảy nước miếng, bụng cũng tự giác kêu ùng ục.

Cuối cùng toàn bộ chỗ đồ ăn này, đều được đồng chí Lý Xuân Hoa phân cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn.

Ngay cả Gạo Kê Viên cũng được Tô Mạn cho riêng một ít sữa bột. Toàn bộ đều được Tô Mạn gói lại vào một tờ giấy công văn, vừa mở ra liền thơm mùi ngọt béo, chừng này cũng đủ để Tống Ngọc Hoa pha được mấy lần.

Đứa nhỏ này mạng khổ, vừa sinh ra đã gặp ngay năm mất mùa, bởi vậy liền bị suy dinh dưỡng. Cũng đã một tuổi rồi mà nhìn qua vẫn nhỏ như con mèo. Tô Mạn nhìn thấy mà xót thay.

“ Đồng chí bên công xã mang từ quê vào, em liền mượn cô ấy một chút, mai mốt sẽ trả lại sau.”

Tống Ngọc Hoa cảm động muốn khóc, vội vàng bắt lấy cánh tay của Tô Mạn:” Nhị Nha....”

Tô Mạn nghĩ thầm,trời ơi lại tới nữa rồi, nhưng mà mặt vẫn bình tĩnh nói:” Có gì đâu, chút chuyện nhỏ ấy mà, chỉ cần mọi người nghiêm túc duy trì công tác, đừng kiếm chuyện gây rối làm ảnh hưởng đến em là được.”

Tô Mạn cảm thấy cô có thể có được ngày hôm nay, một phần cũng nhờ người trong gia đình phối hợp.

Lâm Tuyết Cúc thấy vậy sáp lại cười nịnh nọt với Tô Mạn nói :” Nhị Nha nhà ta bây giờ là cán bộ công xã rồi, mai mốt có chỗ tốt nhớ đừng quên phần chị nha.”

Tô Mạn lại lạnh lùng đáp trả:” Để xem biểu hiện của chị ra sao đã.”

Lâm Tuyết Cúc:”...” (,,#?Д?) Nhị Nha này đúng là trùm lật mặt, mới cười cười nói nói đây xong đã quay ngoắt thái độ rồi. Cô tốt nhất là không nên chọc đến em ấy.

Tô Thu Nguyệt thấy mọi người trong nhà ai cũng vây quanh Tô Mạn, trong lòng mười phần khó chịu. Nghẹn một hơi, lại quyết định nỗ lực ,sau này bản thân phải vượt qua em gái, trở thành một người công nhân vẻ vang. Về sau cũng đem thứ tốt cho cả nhà, để bọn họ thấy cô là người có bản lĩnh hơn cả Nhị Nha.

Nghĩ thì nghĩ vậy, buổi tối trước khi đi ngủ, Tô Thu Nguyệt lại bám lấy Tô Mạn để tâm sự:” Nhị Nha, chị nhờ em chút chuyện được không?”

“ Chuyện gì vậy?” Tô Mạn nằm trên giường nhắm mắt hỏi.

“ Em mà có chỗ tốt gì thì nhớ đến phần của chị nha, chị cũng có năng lực lắm đấy.”

Tô Mạn lại nói:” Chị thì có năng lực gì, sao em không biết vậy?Năng lực tặng quà hả?”

“.... Chị nói chứ, sao em cứ nhớ mãi không thôi chuyện đó vậy, chị làm vậy cũng chỉ vì tương lai mai mốt phải vào thành thôi mà.”

Tô Mạn mở to mắt nhìn Tô Thu Nguyệt:” Nếu tặng quà mà có thể vào thành, vậy em cũng đi tặng quà cho người ta rồi vào thành từ mười đời rồi.”

Tô Thu Nguyệt nghe vậy thì á khẩu, lát sau mới phản bác lại lời của Tô Mạn:” ... Ờ, thì tại em không có khôn lanh bằng chị.”

“ Nhưng mà bây giờ em là một cán bộ công xã, chị nghĩ em không khôn lanh mà chen vào đây được chắc?Đừng mơ mộng viển vông nữa, chăm chỉ học hành đi, nếu không em sẽ viết cuộc đời của chị thành một kịch bản bi đát đấy.”

Tô Thu Nguyệt:”...” 囧 Chả hiểu đầu cô có bị úng nước hay không, tự nhiên lại đi bàn luận mấy chuyện này với Nhị Nha làm gì không biết.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.