Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổ chức diễn tập

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Chỉ là chiếc xe đạp này đã khá cũ , tuổi thọ có khi lên đến mười năm, vẻ ngoài cũng bị trầy xước, thảm đến nỗi không nỡ nhìn. Nhưng mà Tô Mạn cảm thấy không sao cả, có xe chạy là mừng lắm rồi, làm gì còn đòi hỏi này nọ đâu.

Tô Mạn dắt xe đạp ra rồi chạy thử vài vòng, miễn cưỡng có thể sử dụng được.

Hách chủ nhiệm vừa định chỉ cho Tô Mạn chạy, vừa thấy thì kinh ngạc sợ ngây người:”Cô biết chạy xe đạp à, tôi còn định dạy cho cô đấy, nếu không được nữa thì tôi có thể chở cô luôn, ai ngờ...”

Tô Mạn cười nói:”Tôi cũng đọc qua một chút lí thuyết trong sách rồi, chỉ cần cân bằng tốt là được, cũng không khó điều khiển cho lắm.”

Hách chủ nhiệm không nhịn được khen:” Đọc nhiều sách đúng là rất có ích.”

Thế là Tô Mạn cứ như vậy tự nhiên đạp xe chạy tới chạy lui giữa mấy đội sản xuất.

Khỏi phải nói xe đạp ở thời này có bao nhiêu quý giá, còn so được với ô tô nữa. Đi đến đâu người khác nhìn đến đó, ai cũng hâm mộ ra mặt. Ngay cả mấy cán sự trong đội thấy cô cũng khách khí thêm vài phần.

Quả nhiên, xe đạp là một thứ tượng trưng cho thân phận, mặc dù nó chỉ là một chiếc xe cũ cũng không ảnh hưởng gì.

Dưới sự giám sát của Tô Mạn, những người này diễn rất nhập tâm, dù sao cũng là tâm sinh tướng. Tô Mạn chỉ cần hướng dẫn một chút bọn họ đã nhanh chóng nhập vai.

Có vài người còn không vui vẻ, ví dụ như mẹ chồng của Mã Thu Lan:” Thật ra tôi cũng phải là người độc ác như trong kịch bản đâu.”

Tô Mạn cười nói:” Tôi biết mà,nếu bà mà ác độc như vậy, mọi người đã sớm kêu cán bộ tới áp giải bà đi lâu rồi, làm gì có cơ hội để đứng đây diễn kịch nữa.”

Mẹ chồng Mã Thu Lan:”...”

Cứ bận rộn suốt ba bốn ngày, cuối cùng cũng coi như hoàn thành diễn tập.

Tô Mạn liền đi báo cho Hách chủ nhiệm, chuẩn bị đi biểu diễn ở công xã khác.

Hách chủ nhiệm vừa nghe liền đem chuyện dựng sân khấu các loại phân công cho mấy người trong phòng.

Đinh Mẫn lại lên tiếng phản bác:” Chủ nhiệm, tôi thật sự rất bận, Mã quả phụ bên đó...”

“ Dừng dừng, Mã quả phụ ngày mai cũng tới đấy.”

“ Hả, sao chị biết được?”

Hách chủ nhiệm liếc Đinh Mẫn nói:” Tôi đương nhiên biết,Tô Mạn mời bọn họ làm diễn viên chính mà. Thuận tiện còn giúp các người giải quyết khó khăn. Không chỉ có Mã quả phụ mà con dâu nhà họ Trần cũng tới nữa đấy. Các người cái gì cũng không chịu làm, cứ ra sức từ chối. Người ta làm được bao nhiêu việc không kể công một tiếng, sao mấy người các cô lại kém như vậy?”

Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng xấu hổ nhìn nhau:”...”

Hai người đồng thời liếc qua phía Tô Mạn, thấy cô không quan tâm chuyện bên này mà chỉ tập trung vào mớ công văn.

Lần này Hách chủ nhiệm không cho bọn họ có cơ hội từ chối, trực tiếp an bài công việc cho cả hai.Ví dụ như đạo cụ biểu diễn,sân khấu, sắp xếp cho diễn viên ăn cơm ở căn tin... dù nhiều nhưng toàn là mấy việc đơn giản.

Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng trốn không thoát, chỉ có thể gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn chuẩn bị đi làm. Chỉ là Vương Phương vẫn viện cớ phải đi tập huấn ở trong huyện để trốn việc, thế là cô ta thành công qua được cửa ải này.

Hách chủ nhiệm thấy vậy thì tức đến nghiến răng. Vương Phương này là người trong huyện sắp xếp về đây, cũng vì vậy mà bình thường bên trên tổ chức hoạt động tập huấn hội thảo gì đó, đều giao hết cho Vương Phương đi. Vậy mà bây giờ cô ta cứ viện vào cái cớ này để né tránh công việc, không chịu nghe theo chỉ huy.

Điều này làm trong lòng Hách chủ nhiệm khó chịu không ít.

Lại quay sang nhìn về phía Tô Mạn, thấy cô đang nghiêm tục đọc văn kiện, một bộ dáng vẻ chăm chỉ cần cù, trái ngược hoàn toàn với Vương Phương và hai người kia.Bởi vậy Hách chủ nhiệm thầm quyết định, sau này nếu có cơ hội tập huấn gì đó, đều giao hết cho Tô Mạn đi.

Người như vậy đi mới có thể nghiêm túc học tập,trở về còn giúp ích cho cả hội.

Mấy người ăn không ngồi rồi kia, suốt ngày đi rồi học cho lắm, cuối cùng cũng có làm nên tích sự gì đâu?

Chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, Tô Mạn lại đi kiếm một cái loa, sau đó nói với Hách chủ nhiệm cho triển khai diễn tập, để quần chúng trong công xã coi thử trước xem thế nào.

Hách chủ nhiệm lập tức đồng ý, liền cho người đi phát loa thông báo khắp công xã. Rất nhanh, mọi người ai nấy đều biết bên trong công xã lại tổ chức diễn kịch.

Trước đó bọn họ muốn đi xem diễn phải chạy tới chạy lui quanh mấy cái đại đội, bây giờ chỉ cần ngồi yên tại chỗ cũng có kịch để xem rồi, quá tuyệt!

Các hộ gia đình đều phấn khởi chuẩn bị mấy cái băng ghế, chỉ chờ đến giờ biểu diễn liền chạy đi chiếm chỗ đẹp để coi.

Sáng sớm hôm sau, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, bên dưới sân khấu cũng đông nghịt người.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 201

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.