Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu tiền lương

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Tô Mạn vừa bước vào cung tiêu xã, liền thấy Ngưu Đại Hỉ đang vội vàng mời chào khách hàng. Dù sao hôm nay cũng là ngày phát tiền lương, có không ít người muốn tới đây mua sắm.

Bên kia, vợ của đầu bếp Lý trong căn tin đang túm lấy tay áo của Ngưu Đại Hỉ hỏi tới tấp: ”Cái gì, không có vải lẻ á? Vải bố thì sao, không có luôn à?”

“ Không có, không có thật mà, hàng chưa nhập về kịp.” Ngưu Đại Hỉ lấy tay đỡ trán, vẻ mặt bất lực: ”Trời ơi bà cô của tôi ơi, nếu có tôi còn không lấy ra, chả lẽ lại đem đi giấu làm gì?”

Không có vải lẻ và vải bố, mọi người bèn tiếc hận, chuyển sang mua những vật dụng khác. Mua xong nguyên liệu, lại mua thêm đường, mua giày linh tinh... Cũng không còn cách nào khác,bình thường mấy thứ này cung tiêu xã cũng không có đủ đồ để cung ứng. Mấy ngày nay lại đang trong thời điểm phát tiền lương và phiếu chứng, người mua càng lúc càng đông. Nếu bây giờ còn kén cá chọn canh không chịu mua, mai mốt lại phải lết lên tận huyện thành mới mua được.

Chờ Ngưu Đại Hỉ hết bận, Tô Mạn nhìn sang thấy quầy hàng đã trống trơn, không sót lại cái gì.

“...” Đúng là không bất kể thời đại nào, người dân ai cũng yêu thích việc mua sắm.

Tô Mạn tiến đến hỏi ở đây có bán hộp cơm hay không. Cô muốn mua một cái hộp cơm làm bằng nhôm, có cả nắp đậy, sau này bới cơm cũng sẽ tiện lợi hơn.

Ngưu Đại Hỉ tiếc nuối nói: ”Tô cán sự, sao cô không dặn tôi trước. Thời điểm cuối tháng hàng hoá rất khan hiếm, còn ít đồ đạc cũng được người ta đặt cọc trước hết rồi. Nếu không thì như vầy, tháng tới lúc về hàng mới, tôi sẽ lén tuồn một cái ra cho cô.”

Tô Mạn: ”...Ặc, trừ chỗ này ra thì còn nơi nào bán hộp cơm nữa không?”

“ Ừm, huyện thành có mấy cái cung tiêu xã, còn có cả một cái cửa hàng bách hoá lớn. Bên đó chắc là có bán đấy.”

Tô Mạn nghĩ thầm, vừa hay lên huyện thành một chuyến xem thử. Dù sao không sớm thì muộn cô cũng sẽ vào thành, tới đó thăm dò tình huống rõ ràng cũng tốt.

Nhìn thấy dáng vẻ im lặng của Tô Mạn, Ngưu Đại Hỉ tưởng cô không vui, nghĩ lại đây cũng là người quen biết, còn có quan hệ rất tốt với cô mình, đương nhiên phải chiếu cố hơn, vì thế thì thầm nói: ”Tôi còn một ít vải lẻ, không cần phiếu vải, cô có muốn lấy không?”

“...” Tô Mạn nhướng mày, có chút không hiểu sao cô hỏi mua hộp cơm, cậu ta lại đi mời chào bán vải? Chỉ là có còn hơn không, liền lên tiếng đáp: ”Được, tôi lấy hết.”

Buổi tối, lúc Tô Mạn xách theo đồ đạc các loại về, người nhà họ Tô liền kích động không thôi.

Từ ngày Tô Mạn đi làm ở công xã đến giờ, thỉnh thoảng lại xách theo đồ ăn ngon về. Tuy rằng số lượng không được nhiều, nhưng đối với người nhà họ Tô đã là quá đủ rồi.

Mấy đứa nhỏ trong nhà cũng cao lớn lên không ít. Bọn họ coi như được hưởng sái phúc của cán bộ, nhà người khác có nằm mơ cũng không được một góc.

Bây giờ Tô Mạn ôm một đống đồ đạc linh tinh trở về, còn nói có cả tiền lương và phiếu chứng, cả đám đều hâm mộ cười toét miệng.

Đây chính là cán bộ nhà bọn họ, miễn bàn có bao nhiêu bản lĩnh.

Tô Thu Nguyệt cắn chặt khăn tay, vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cảm thấy đời đúng là bất công, thế sự khó lường. Ai mà ngờ được Nhị Nha ốm yếu trong quá khứ, thoắt cái đã thành người có lương, là trụ cột đầu tiên trong cái nhà này.

Lý Xuân Hoa nghiêm túc xoè tay ra hướng về phía Tô Mạn: ”Con gái, tiền lương đâu rồi, đưa cho mẹ đi, mẹ giữ dùm con.”

Tô Mạn lắc đầu nguầy nguậy, có chút khó hiểu, tiền lương của cô tự nhiên bà ấy đòi giữ dùm làm gì? Vì vậy liền lên tiếng: ”Sao con phải đưa cho mẹ giữ dùm, con là một cán sự, đầy chỗ cần phải tiêu tiền, vài bữa nữa công xã còn cử con đi lên huyện thành để tham gia tập huấn. Trên người con không có xu nào, sao mà đi được? Mẹ yên tâm đi, con đã là một cán bộ rồi, chả lẽ tiền lương mình kiếm ra cũng không được xài?”

Lý Xuân Hoa vẻ mặt mờ mịt: ”...”

Tô Thu Nguyệt cũng lo lắng sau này vào thành ,có tiền lương sẽ lại bị mẹ trấn lột, vì vậy liền ra sức khuyên giải: ”Nhị Nha nói đúng rồi đấy mẹ, cứ để em ấy tự giữ tiền lương của mình đi. Ra ngoài còn phải làm nhiều việc lớn, chỗ để tiêu tiền cũng không ít. Có khi còn không đủ ấy chứ.”

Lý Xuân Hoa lập tức tủi thân mếu máo, vậy mà mẹ của Quách đại đội trưởng nói bà ấy được thu tiền lương của con trai, chắc chắn là nói láo để qua mặt bà. Đều là người làm việc lớn, làm gì có khả năng đưa tiền cho mẹ thu hết. Hừ, bà cũng sẽ bắt chước theo, ít bữa nữa cứ đi rêu rao nói cho mọi người biết, Lý Xuân Hoa bà cũng thu được tiền lương của con gái. Dù sao bọn họ là người ngoài, không hiểu biết được tình hình trong nhà, bà muốn nói gì mà chẳng được.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.