Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh nhau may đồ

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

Tô Mạn lấy một cuộn vải lẻ đưa cho Tống Ngọc Hoa, bảo cô tự may cho mình một bộ quần áo:” Tốt xấu gì giờ em cũng là người của công xã, đi ra ngoài phải chú trọng ăn mặc chút,cũng coi như tăng thêm thể diện. Chị dâu cứ làm cho em trước, vài bữa em sẽ cho chị thứ tốt, coi như là trả công chị may đồ .”

Vừa nghe mấy lời của Tô Mạn, biết may đồ còn được trả công, Lâm Tuyết Cúc lập tức chen vào nói:” Nhị Nha Nhị Nha, để chị may cho em. Chị hai của em may đồ sao đẹp bằng chị được, cứ giao cho chị đi.”

Tô Mạn không nói gì, chỉ nhìn về phía Tô Đại Trụ, sau đó đánh giá bộ đồ đang mặc trên người cậu ta.”Chị dâu,nhìn mấy bộ quần áo chị làm cho anh cả, chắc chắn em không thể nhờ chị được.”

Tô Đại Trụ nghe vậy cũng cúi xuống nhìn quần áo trên người mình, sau đó mặt có chút hồng, dáng vẻ xấu hổ.

Chỗ thì to chỗ lại nhỏ xíu, đường may cũng méo xiên méo xẹo,y như người may là đang may theo cảm hứng. Vui thì may đàng hoàng, buồn thì may cẩu thả. Tóm lại là quần áo may chả ra hồn, thảm đến nỗi không dám nhìn thẳng.

Lý Xuân Hoa cũng mở miệng nhận việc:” Con gái,mẹ là mẹ ruột của con, chả lẽ con còn không tin tưởng được tay nghề của mẹ hay sao?”

Tô Mạn cười nhẹ:” Mẹ, đừng tranh,để ít bữa nữa con đi kiếm thêm vài mảnh vải đẹp về cho mẹ, lúc đó cũng nhờ chị hai may dùm cho mẹ một bộ, để mẹ có quần áo đẹp mặc ha.” Dù không trực tiếp phũ phàng như lúc từ chối Lâm Tuyết Cúc, nhưng ý ở ngoài lời là cô cũng không tin tưởng tay nghề của Lý Xuân Hoa.

Lý Xuân Hoa:”...”

“ Chờ một chút,con đi tìm người trong huyện để đổi phiếu thịt,lấy về ít thịt đưa đến nhà ăn trong đội để chế biến.”

Nghe được mấy lời này của Tô Mạn, cả nhà họ Tô bụng sôi sùng sục, yết hầu cũng chuyển động lên xuống, cả đám cùng nuốt nước miếng.

“ Nhị Nha, em nói thật hả?”Tô Tam Trụ nhịn không được hỏi lại.

Trời ơi, là thịt đó, không biết bao lâu rồi chưa được ngửi qua mùi thịt. Ngay cả cơm cũng chả ăn được mấy lần, thịt thì càng không.

Tô Mạn gật gật đầu.

Nếu muốn người trong nhà nghe theo lời của mình, trước tiên phải cho bọn họ nếm được chỗ tốt. Ai cũng không phải là kẻ ngốc, nếu cô không thể mang lại lợi ích cho người trong nhà, chắc chắn bọn họ sẽ không tin phục cô.

Người một nhà giải tán, ai về phòng của người nấy. Tống Ngọc Hoa liền cầm mảnh vải theo, ngồi bên cạnh đèn dầu để may quần áo cho Tô Mạn. Trong nhà này, chỉ có Nhị Nha là tốt với cô nhất, cô cũng phải đối tốt lại với em ấy.

Tô Nhị Trụ vừa vào phòng liền gào mồm lên:”Ngồi làm gì vậy, mau chạy nhanh đi đổ nước nóng cho tôi rửa chân coi, hôm nay mệt chết đi được, nhức hết cả người rồi đây này.”

Tống Ngọc Hoa nhìn hắn một cái, liền quay qua không thèm để ý tới. Gần đây cô vẫn thử thăm dò phản ứng của Tô Nhị Trụ, chỉ là vẫn không dám phản kháng hoàn toàn. Nhưng hôm nay thì khác, cô còn phải bận làm quần áo cho Nhị Nha, không có giống như mọi bữa.

Tô Nhị Trụ leo lên giường nằm một hồi, thấy Tống Ngọc Hoa không nhúc nhích, cứ ngồi thu lu cạnh bàn,xong rồi hí hoáy cầm cái gì trong tay. Hắn ta liền nổi cơn điên, đập tay cái rầm xuống giường:” Ê, điếc hả, còn ngồi thừ ra đó, tôi bảo cô đi lấy nước cho tôi rửa chân, còn không đi nhanh đi.”

Tô Nhị Trụ bỗng phát hiện, vợ của hắn càng ngày càng lì lợm, nói cái gì cũng ngồi im không nhúc nhích. Lần nào cũng chọc điên hắn lên, Tống Ngọc Hoa mới chịu đứng dậy đi làm. Đã vậy lúc nào cũng bày ra dáng vẻ không tình nguyện, mặt xụ một đống như tro tàn. Làm cho hắn điên không thể tả, cảm thấy nghẹn một hơi ở trong lồng ngực, lại không có chỗ phát tác. Người đàn bà này sau khi diễn kịch về liền thay đổi đến chóng mặt, hay là diễn đến váng đầu rồi?

Đang miên man suy nghĩ, Tống Ngọc Hoa lại hét lên khiến Tô Nhị Trụ giật bắn mình:” Không thấy tôi đang bận may quần áo cho Nhị Nha hả, bận chết đi được, ai rảnh mà làm đâu, thích rửa chân thì tự đi mà nấu nước.”

Tô Nhị Trụ chuẩn bị phát tiết thì chợt khựng lại, bởi vì mấy chữ “ quần áo cho Nhị Nha” đã làm hắn thức tỉnh. Sau đó không cam lòng hạ thấp giọng nói:”... Cô từ từ lại làm không được à?”

Tống Ngọc Hoa nói:”Được, vậy anh đi mà nói chuyện với em ấy, để coi em ấy nói gì.” Dù sao có Nhị Nha ở đây, Tô Nhị Trụ cũng không dám ra tay hành hung cô, bởi vậy Tống Ngọc Hoa như được uống máu gà, dứt khoát mặc kệ Tô Nhị Trụ. Tiếp tục cúi xuống hí hoáy mân mê khúc vải để may đo.

Nếu Tô Nhị Trụ lại lên cơn điên đánh cô, vậy cô sẽ đi mách lại với Nhị Nha. Em ấy bây giờ còn đang làm cán bộ ở hội phụ nữ đấy, cô mới không sợ đâu!

Tô Nhị Trụ có cảm giác như đầu hắn sắp bốc khói đến nơi rồi, vì vậy liền đứng bật dậy, hăm doạ Tống Ngọc Hoa:” Cô muốn làm phản có phải không?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 211

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.