Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xúi dục ly hôn

Phiên bản Dịch · 1126 chữ

Tống Ngọc Hoa siết chặt mảnh vải của Tô Mạn vào lòng, như được tiếp thêm dũng khí, liền cứng miệng đáp trả: ”Nhị Nha đã nói,ngược đãi phụ nữ là phạm pháp,là kẻ thù của cả quốc gia. Anh mới là người muốn làm phản, không phải tôi!”

Tô Nhị Trụ: ”...Tôi, tôi không đánh cô,hừ...tôi sẽ ly hôn với cô, cho cô cút về nhà mẹ đẻ.”

Tống Ngọc Hoa nghe vậy, trong lòng có chút sợ hãi,nếu thật sự bị Tô Nhị Trụ đuổi về nhà mẹ đẻ, vậy đời cô cũng coi như chấm hết rồi còn đâu. Nửa đời sau này, biết sống như thế nào? Nhưng trong phút chốc, Tống Ngọc Hoa lại nhớ đến lời của Mã Thu Lan từng nói trên đài cách đây không lâu: “Mã quả phụ người ta còn có thể đi bước nữa, tôi cũng làm được. Tôi sẽ mang theo Gạo Kê Viên rời đi, sau đó lấy một người khác.” Chỉ là luyến tiếc cô em chồng tốt như Nhị Nha, không biết đi đâu mới gặp được người tốt như em ấy.

“ ...” Tô Nhị Trụ bị doạ cho sợ ngây người vì mấy lời hùng hồn của Tống Ngọc Hoa.

Người đàn bà điên này còn muốn ôm theo con của hắn để đi bước nữa!

Mẹ ơi! Đã là vợ của hắn rồi, còn muốn gả cho người khác?

Làm gì có đạo lí này, hắn không thể ra tay đánh người, bây giờ cô ta cũng không sợ bị ly hôn, vậy hắn ta cũng hết cách với người đàn bà này rồi!

Tô Nhị Trụ tức giận, hai mắt trừng to,siết chặt nắm tay. Bởi vì quá kích động, nắm tay của hắn còn run run lên từng hồi.

Tống Ngọc Hoa nghĩ, xong rồi xong rồi, chắc chắn cú đấm này sẽ rơi trên mặt cô, ít nhất phải nằm tĩnh dưỡng ba ngày thì mới hồi phục được.

Ai ngờ, Tô Nhị Trụ siết nắm tay run lên cả nửa ngày, cuối cùng lại buông ra, nhìn Tống Ngọc Hoa quát lên một câu: ”Tôi cũng không có bị què, còn có thể tự làm, không thèm nhờ vả tới cô nữa! Đồ thứ đàn bà lười biếng!”

Nói xong liền đi ra, sập cửa phòng một cái thật mạnh, cánh cửa lung lay như sắp rớt ra.

Tống Ngọc Hoa khom lưng chạy tới, đứng nép vào cửa nhìn Tô Nhị Trụ. Liền thấy chồng mình tự đi nhà bếp rót nước ấm vào thau. Tự nhiên trong lòng dâng lên một chuỗi kích động.

Hắn ta bị mình chọc tức như vậy, cuối cùng cũng không dám ra tay đánh người. Thì ra muốn quản chồng cũng không có gì khó khăn, Tô Nhị Trụ cũng không có đáng sợ giống như trong tưởng tượng.

Trong phòng cách vách, Lâm Tuyết Cúc vẫn luôn nằm bò cạnh cửa sổ ở góc tường để nghe ngóng tình hình. Đang chuẩn bị hóng chuyện hay, ai ngờ Tô Nhị Trụ lại yếu thế buông bỏ, tự mình ra cửa làm việc.

Lâm Tuyết Cúc hưng phấn chạy lại nói với chồng mình: ”Ha ha cái nhà này sắp loạn lên rồi, Tống Ngọc Hoa kia muốn làm phản, hôm nay còn dám cãi lại em hai.”

Sau khi Tô Đại Trụ nghe xong, ngược lại bày ra vẻ mặt lo lắng.

Trời ơi là trời! Chuyến này coi như tiêu rồi,Nhị Trụ hung dữ như vậy, bây giờ còn thua dưới tay em dâu. Vậy ngày tháng sau này của hắn biết sống làm sao bây giờ?

“ Đại Trụ, vừa nãy em còn nghe Tống Ngọc Hoa nhắc đến chuyện tái giá. Ít bữa nữa em đi châm ngòi thổi gió, xúi dục Tống Ngọc Hoa ly hôn với Tô Nhị Trụ. Nếu bọn họ ly hôn rồi, chúng ta khiến cho Nhị Trụ đi ngủ ở phòng bếp với em ba, vậy cái phòng trống của hai vợ chồng nó, chắc chắn sẽ rơi xuống đầu chúng ta, về sau để con cái vào đó ở, thế nào, quá tuyệt phải không?”

Lâm Tuyết Cúc khí thế bừng bừng đưa ra chủ ý. Cô cảm thấy chính mình sinh ra được một cặp sinh đôi trai gái, đãi ngộ chắc chắn phải tốt hơn những người khác. Mẹ chồng không xem trọng, hai cô em chồng thì đè nặng một cái đầu, ngay cả phòng cũng không đủ để ở. Bây giờ đến Tống Ngọc Hoa chỉ sinh được một đứa con gái, địa vị ở trong nhà cũng nhờ có Nhị Nha mà tăng lên không ít. Lâm Tuyết Cúc càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cho rằng mình bị chịu thiệt, đây sẽ là cơ hội để cô đòi lại tất cả những thứ nên thuộc về mình.

Tô Đại Trụ nghe xong thì kinh ngạc không thôi, chỉ vì vấn đề phòng ở, vậy mà vợ hắn lại muốn xúi dục vợ chồng em hai náo loạn ly hôn!

Hắn không dám tin, vội lên tiếng hỏi lại vợ mình: ”Em vẫn còn nghĩ đến chuyện phòng ở hả?”

“ Hừ, sao lại không cơ chứ. Sang năm chúng ta còn phải sinh thêm con, chỉ cần qua nạn đói này là được. Đến lúc đó con phải sinh mà phòng thì không có để ở, vậy chả phải rách việc còn gì?”

“...Không phải trước đó em nhìn trúng phòng ở của Đại Nha và Nhị Nha sao, tự nhiên bây giờ lại đổi ý rồi.” Tô Đại Trụ vốn nhát gan, hắn cảm thấy vẫn nên chờ hai em gái đi lấy chồng, rồi lại bàn tiếp thì tốt hơn.”

Lâm Tuyết Cúc xua tay, bĩu môi nói: ” Không, em phát hiện ra, vẫn là bắt nạt đàn ông trong nhà này dễ hơn.”

Mấy người phụ nữ trong nhà, ai cũng khó chơi,nhất là Nhị Nha, từ ngày lên làm cán bộ mồm miệng càng lợi hại. Cô cũng ăn không ít quả đắng từ Tô Mạn rồi, bây giờ không có việc gì thì cách xa em ấy ra một chút, kẻo lại rước bực vào thân.

Tô Đại Trụ nằm im trên giường, lâu lâu lại thất thần nhìn lên trần nhà, càng nghĩ càng cảm thấy tương lai mờ mịt. Về sau lúc em ba cưới vợ, hắn nhất định phải dốc sức khuyên bảo em ấy, mở to con mắt ra mà nhìn, bởi vì sai một li đi một dặm. Cứ nhìn hoàn cảnh bây giờ của hắn là biết, có khổ cũng phải tỏ ra vui sướng, nếu hắn mà thảm số hai thì không ai số một!

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.