Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ địch số một

Phiên bản Dịch · 1092 chữ

Tô Mạn duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Tô Thu Nguyệt:” Đọc thêm nhiều sách vào, nghe lời em đi,không bị thiệt đâu. Nếu chị nghe em, em sẽ giúp chị. Khác không nói, nhưng chắc chắn sẽ không để chị phải đi làm việc ngoài ruộng.”

Ánh mắt của Tô Thu Nguyệt sáng lên:” Nhị Nha, em thật tốt…”

Tô Mạn lại vẻ mặt nghiêm túc,” Ừ, đương nhiên với tiền đề là lúc chị thi tốt nghiệp, có thể thi được điểm như lúc chị sửa thành tích, không được kém hơn một điểm nào. Được rồi, cứ như vậy đi!”

Tô Thu Nguyệt:”…”

Sau khi tới được công xã, Tô Thu Nguyệt với dáng vẻ sống không còn gì để luyến tiếc, cắm đầu chạy vào trường học. Tô Mạn lại hướng tới văn phòng của công xã đi đến. Dù sao thì khéo quá hoá vụng, cô cảm thấy đối với việc cải tạo đồng chí Tô Thu Nguyệt, vẫn nên từ từ, không thể sốt ruột được.

Mới vừa tới cửa văn phòng, Tô Mạn đã thấy một hàng dài phụ nữ đang đứng chờ.

Nhìn thấy Tô Mạn, cả đám cũng không lại gần, dù sao ba người Đinh Mẫn mới là người phụ trách giải quyết công việc cho bọn họ.

Tô Mạn liền chậm rãi nấu một ấm nước sôi, sau đó xé một gói cháo vừa mua được ở trong hệ thống. Đổ nước sôi vào liền quậy lên cho chín, coi như hoàn thành một bữa sáng đơn giản.

Mới vừa ăn uống xong xuôi, mấy người khác ở trong văn phòng cũng tới. Mấy người phụ nữ bên ngoài thấy vậy cũng ồn ào chen vào. Không khí một mảnh náo nhiệt, còn có cả cảnh chen lấn xô đẩy.

Người thì khóc lóc bảo bị chồng mình ngược đãi, người lại kêu bị con cái ức hiếp, không cho ăn uống gì.

Hách chủ nhiệm vừa tiến vào, nhìn thấy cảnh này thì nhức cả đầu. Lập tức bảo ba người Đinh Mẫn dẫn mọi người ra ngoài phòng hội nghị để nói chuyện. Chỗ đó vừa rộng vừa thoáng, làm việc cũng tiện hơn.

Mấy người phụ nữ kia nghe vậy thì cũng mờ mịt đi theo. Cả đám lần lượt rời đến phòng hội nghị.

Sau khi sắp xếp xong, Hách chủ nhiệm liền tiến hành giáo dục cho ba người Đinh Mẫn:” Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi,muốn kịp thời giải quyết vấn đề, trước hết phải làm cho bọn họ tin tưởng hội phụ nữ chúng ta. Không thể để phát sinh ra tình huống như lần trước của Mã Thu Lan nữa.”

Hai ngày nay Trình Hiểu Hồng bị công việc dày vò, tâm trạng vốn đã khó chịu, giờ bị Hách chủ nhiệm phê bình liền không phục nói:” Chủ nhiệm, tôi cũng không có ý gì khác, nhưng là trước khi tổ chức công diễn, làm gì có nhiều việc như vậy. Giờ thì hay rồi, vừa diễn xong, công việc cũng chất cao như núi, làm mệt bở hơi tai cũng không hết được.”

Bác của Trình Hiểu Hồng là thư kí Trình, bởi vậy bây giờ cô ta mới dám tranh luận cùng Hách chủ nhiệm, hai người kia dù tức nhưng vẫn im lặng chưa nói gì.

Hách chủ nhiệm thấy thái độ của Trình Hiểu Hồng không ra gì, lập tức cảm thấy điên máu.

Đinh Mẫn đứng bên cạnh lại quyết định đổ thêm dầu vào lửa:”Chủ nhiệm, Tiểu Trình nói đúng rồi đấy. Không phải chúng tôi lười biếng không chịu làm việc. Mà thật sự công việc quá nhiều, mỗi ngày đều có một đống người kéo tới. Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng đi tìm chúng tôi, tôi cũng sắp chịu hết nổi rồi.”

Vương Phương thấy đồng bọn đã mở lời hết rồi, vì vậy cũng cắn răng lên tiếng:” Chủ nhiệm, chị cũng đừng nóng giận, nói thật chứ hội phụ nữ của huyện thành cũng không bận như ở chỗ chúng ta đâu.”

Mấy lời này đều ngầm ám chỉ, đổ lỗi lên đầu Tô Mạn.

Không cần quan tâm ngày thường quan hệ của ba người như thế nào, hiện tại bọn họ đều đồng lòng xem Tô Mạn như kẻ địch số một. Nghĩ lại, trước khi Tô Mạn tới chỗ này, công việc có bao nhiêu nhàn rỗi. Mỗi ngày vui vẻ tâm sự chuyện cửa hàng quần áo, tiệm ăn ngon. Ngay cả Hách chủ nhiệm cũng không thèm quản bọn họ, giờ thì sao?

Tô Mạn vừa mới tới có bao nhiêu lâu, còn chưa được hai tháng,cả đống công việc liền đổ ập xuống đầu của ba người bọn họ. Cả đám vẫn cắn răng làm việc, sống dở chết dở cho qua ngày. Bây giờ còn bị Hách chủ nhiệm bày ra sắc mặt,sau đó phê bình, ai mà chịu cho được.

Hách chủ nhiệm tức giận, rót một ly nước lạnh, đưa lên miệng uống mấy ngụm cho hạ hoả. Trong lòng lại buồn bực không thôi. Bản thân vất vả một hồi, bây giờ đúng lúc sự nghiệp đang trên đà thăng hoa. Ai ngờ cấp dưới lại lên tiếng tố khổ, đây chẳng khác nào hung hăng tát một phát vào mặt cô?

Tô Mạn cuối cùng cũng xem xong toàn bộ văn kiện của tuần này, liền gấp lại mớ giấy tờ rồi lên tiếng:”Hách chủ nhiệm, đúng lúc tôi có ý tưởng mới cần báo cáo với chị.”

Nghe Tô Mạn nói vậy, Hách chủ nhiệm mới cảm thấy cơn giận nguôi ngoai một chút, liền quay đầu trừng mắt với đám Đinh Mẫn:” Hừ, chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Bây giờ Hách chủ nhiệm đã hoàn toàn mất niềm tin với đám người ăn không ngồi rồi này.

Chờ hai người ra khỏi văn phòng, ba người liền chụm đầu lại nói chuyện với nhau.

Trình Hiểu Hồng nói:” Hai người thấy cô ta có cách giải quyết chuyện này không?”

Đinh Mẫn giọng chua lòm nói:”Hứ, làm gì có biện pháp gì. Cô ta chỉ biết làm mấy cái diễn kịch vớ vẩn thôi, làm gì biết mấy cái khác? Chuyện lần trước của Mã Thu Lan và con dâu nhà họ Trần là do cô ta gặp may thôi.”

Vương Phương cũng đáp:” Dù sao hội phụ nữ trong huyện cũng chưa gặp qua chuyện như vầy, lần này cô ta tiêu rồi.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.