Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mượn người trợ giúp

Phiên bản Dịch · 1004 chữ

Bên ngoài, Hách chủ nhiệm lên tiếng hỏi Tô Mạn:” Tiểu Tô à, thật ra chuyện này cô không cần phải gánh vào người làm gì. Không phải mấy bữa trước còn nói chuẩn bị làm danh sách đăng kí diễn viên sao?”

Đương nhiên đây cũng chỉ là mấy lời khách sáo cho có. Thật ra Hách chủ nhiệm có nằm mơ cũng muốn Tô Mạn giúp đỡ quản việc này.

Tô Mạn nói:” Không sao cả, dù sao tôi cũng là một phần tử của hội phụ nữ, tôi cũng hi vọng mình có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho mọi người. Đúng là sau khi chuyến công diễn kết thúc, lượng công việc ập đến quá nhiều. Tôi vẫn luôn suy nghĩ coi có cách nào để giải quyết mấy vấn đề này hay không.”

Hách chủ nhiệm thở dài nói:”Haizz, đây đúng là một vấn đề nan giải. Tôi chỉ nghĩ hội phụ nữ chúng ta giúp được bao nhiêu người thì giúp, nhưng mà có vài người hoàn cảnh rất khó khăn. Đã vậy nhân lực lại thiếu thốn, không thể giúp hết được.”

Tô Mạn nhẹ nhàng cười:”Chủ nhiệm, mấy công tác này tất nhiên không thể chậm trễ người nào được. Sao chúng ta không tận dụng mấy đồng chí trong hội phụ nữ ở đại đội, bọn họ cũng rất có kinh nghiệm xử lí mấy việc này.”

“ Mấy người đó á?”Hách chủ nhiệm lắc đầu:” Toàn là đám bằng mặt không bằng lòng, chắc chắn chả làm nên chuyện gì.”

Hội phụ nữ ở đại đội không được trọng dụng, bình thường cũng chỉ có tiếng mà không có miếng. Hách chủ nhiệm không có khả năng tin tưởng bọn họ.

“ Tôi đã tiếp xúc thử với bọn họ, mấy cô ấy chỉ là cảm thấy hội phụ nữ của chúng ta không có uy tín. Chứ nếu thư kí Trình mà mở miệng thì chắc chắn chạy nhanh hơn gió.”

“ Chứ sao nữa, hừ, đều là một đám cáo già.” Hách chủ nhiệm tức giận nói.

“ Bởi vậy, nếu muốn tạo uy tín cho hội phụ nữ của chúng ta,trước hết phải thay đổi hình tượng.”

“... Hả, làm sao thay đổi?”

“Chị nghĩ thử xem,nếu chúng ta mượn được dân binh đoàn để trợ giúp cho công tác, uy tín của chúng ta sẽ tự động tăng lên như diều gặp gió.”

Hách chủ nhiệm trong lòng khẽ động, chỉ là vẫn còn đắn đo:”Nhưng mà dân binh đoàn là do thư kí Trình quản lí.”

“ Đúng vậy, ý của tôi là mượn người. Hội phụ nữ của chúng ta yêu cầu bọn họ phối hợp. Dù sao hội phụ nữ này cũng do thư kí Trình quản lí không phải sao? Giáo dục phải đi đôi với biện pháp mạnh,làm cho bọn họ biết hội phụ nữ có thể có năng lực giải cứu cho mọi người, chứ không phải chỉ là một cái vỏ rỗng có mỗi cái mác bên ngoài.”

Tưởng tượng mình mang theo đội dân binh đoàn đi trừng trị những thành phần xấu, cảnh tượng đó miễn bàn có bao nhiêu uy phong.

Chỉ là Hách chủ nhiệm vẫn có chút sợ:”... Chuyện đó, thư kí Trình có thể cho mượn người không?”

“ Một lần mượn khoảng hai người là được rồi, không cần nhiều đâu. Chủ yếu là để tăng thêm khí thế thôi.”

Hách chủ nhiệm lập tức cảm thấy hưng phấn. Lực lượng đồng chí phụ nữ sẽ ngày càng lớn mạnh và có sức ảnh hưởng trong lương lai.

Mà nếu trị an cả công xã tốt, vậy đồng nghĩa với việc sản xuất lương thực sẽ tăng lên. Đầu năm nay thứ quý nhất lại chính là lương thực! Đây đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Hách chủ nhiệm càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất khả thi.

Hai người tính toán ổn thoả, liền chia ra hai hướng mà đi. Tô Mạn đến phòng họp bên kia để trấn an mấy nữ đồng chí, Hách chủ nhiệm lại đi kiếm thư kí Trình để mượn người.

Vừa tới phòng hội nghị, Tô Mạn thấy những người này đang gạt nước mắt, cả đám nhao nhao tố khổ.

Ai nấy đều tranh nhau kể cuộc sống sinh hoạt của mình không dễ dàng. Trước đó không biết thì thôi, bây giờ biết rồi thì bọn họ liền gửi gắm hi vọng lên hội phụ nữ, mong chờ có ngày thoát khỏi khốn cảnh.

Có vài nữ đồng chí thấy Tô Mạn vào phòng, hai mắt đẫm lệ nhìn cô:” Vị cán sự này,tôi nhận ra cô rồi,lúc trước cô đã lên sân khấu đúng không? Chuyện của tôi, các người có thể quản được hay không, lúc ở trên sân khấu nói hay lắm mà, sao bây giờ lại khác vậy.”

Tô Mạn lấy sổ ghi chép của mình ra, sau đó móc thêm một cây bút bi, nghiêm túc nhìn bọn họ:”Tất nhiên quản, nhưng trước hết phải cho tôi biết tình huống rõ ràng của mọi người là như thế nào. Sau đó tôi mới có thể đưa ra giải pháp phù hợp. Cứ kể đầu đuôi chi tiết ra, tuyệt đối không được thêm thắt, cũng không được giấu giếm gì. Phải hiểu rõ, một khi các người tiến vào cánh cửa này, mọi chuyện đã không còn là vấn đề của gia đình nữa. Tôi chỉ xử lí mọi việc theo pháp luật, ai suy nghĩ lại, muốn đổi ý, thì bây giờ có thể ra về.”

Mấy lời của Tô Mạn làm cho đám phụ nữ lập tức im bặt, cả đám trố mắt nhìn nhau.Ai nấy đều hoang mang, không biết phải làm sao.

Có một người phụ nữ còn mờ mịt hỏi lại Tô Mạn:”... Vậy xử lí theo pháp luật là bị gì vậy, có thể nói trước cho tôi biết được không?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 206

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.