Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Nhị Trụ hôn mê

Phiên bản Dịch · 1067 chữ

Buổi tối Tô Mạn vừa về đến nhà, bỗng nhìn thấy cả đống người đang tụ tập ở trước cổng lớn nhà họ Tô. Thấy cô về, cả đám liền kéo đến vây xung quanh.

“ Tô cán sự, chuyện là thế nào vậy, vì sao hội phụ nữ lại đi bắt người?”

“ Đúng vậy a, còn bắt nữa hay không, bắt nhiều hay ít?”

“ Đội của chúng ta thì sao,cô chính là người đi ra từ trong đội này, phải bảo vệ cho bọn tôi đấy!”

“...”

Đội Đại Kiều Loan bên này tuy không có ai bị bắt, nhưng đội bên cạnh thì có. Đội Hoa Sen vừa có một động tĩnh nhỏ, bọn họ hỏi thăm hóng chuyện một chút là biết ngay. Thì ra hôm nay hội phụ nữ ra tay bắt người, đem đi phê bình diễu phố, sau đó còn bị đưa đến nông trường cải tạo.

Nhóm xã viên ai nấy đều lo lắng hãi hùng, hỏi kĩ mới biết mấy thành phần đánh chửi nữ đồng chí sẽ bị bắt đi. Vài người lúc ở nhà cũng thường xuyên động tay động chân với vợ con mình, vừa nghe đã lâm vào hoang mang, vội chạy đi hỏi hội phụ nữ ở trong đội.

Nhưng mấy cán sự trong hội phụ nữ ở đại đội hỏi gì cũng lắc đầu, bảo là không biết, cũng không thấy bên trên gửi xuống văn kiện gì.

Sau đó mọi người mới nhớ tới Tô Mạn bây giờ đang làm cán sự ở hội phụ nữ công xã, vì vậy ba chân bốn cẳng chạy tới cổng nhà họ Tô, chờ người về rồi hỏi thăm.

Hiện tại đúng lúc tan tầm, người người bưng bát cơm tới, vừa ăn vừa chờ. Mong cho Tô Mạn về sớm chút,làm cho bọn họ hiểu biết tình huống.

Ngay cả Quách đại đội trưởng cũng chạy lại đây.

Dù sao chuyện bắt người này không phải là chuyện nhỏ, ông là một đội trưởng phải nắm được tình huống thì mới được. Nếu không đợi đến khi trong đội có người bị bắt đi, vậy thì thật mất mặt.

Quách đại đội trưởng vội chen tới hỏi Tô Mạn:”Tô Mạn, cháu nói bác nghe thử, rốt cuộc chuyện này là sao vậy, có phải xảy ra chuyện lớn rồi không?”

Người nhà họ Tô vẻ mặt kiêu ngạo đắc chí,đứng ở trước cửa nghênh đón Tô Mạn. Tống Ngọc Hoa thì chạy ra giúp cô xách ba lô, Lý Xuân Hoa thì lấy cái ly tráng men ra, đổ vào nửa ly nước ấm. Sau đó đưa cho Tô Mạn, để cô vừa uống vừa từ từ nói chuyện.

Tô Nhị Trụ thì cứ ru rú núp ở trong phòng không dám ngoi đầu lên.

Tô Mạn nói:”Đây vốn là chuyện bảo mật,chỉ là sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết. Chắc ngày mai văn kiện sẽ gửi tới đây, cho nên tôi cũng không gạt các vị đồng hương. Chuyện hôm nay hội phụ nữ ra tay bắt người là sự thật. Hơn nữa hành động này là do thư kí Trình chỉ đạo, dân binh đoàn cũng phối hợp tiến hành.”

Vừa nghe mấy lời Tô Mạn nói, vẻ mặt của nhóm xã viên lập tức khẩn trương.

Tô Mạn nhìn quét qua một vòng:”Nhưng mọi người cứ yên tâm đi, hội phụ nữ chúng tôi sẽ không tuỳ tiện bắt người. Hôm nay những người bị bắt kia đều là những thành phần vi phạm pháp luật, ra tay đánh chửi phụ nữ nhi đồng...tạm thời đội Đại Kiều Loan của chúng ta không có những người như vậy,cho nên sẽ không bị bắt đi. Chỉ là ,nếu bên công xã nhận được tin cử báo, chúng tôi sẽ lập tức điều động lực lượng để bắt người ngay.”

Tô Nhị Trụ đang đứng nép vào cửa sổ để hóng chuyện, vừa nghe đến đây, mồ hôi trên trán túa ra như mưa. Mặt cắt không còn một giọt máu, răng cũng run cầm cập.

Lưu chủ nhiệm của đội Đại Kiều Loan nói:”Tô cán sự,cô là người đi ra từ trong đội này, phải che chở cho đội chúng ta, không thể tuỳ tiện bắt người được.”

“ Đúng vậy,tôi đương nhiên sẽ che chở người trong đội. Nhưng mà dù sao tôi cũng chỉ là một cán sự thấp cổ bé họng. Đây là công tác mà cấp trên sắp xếp, sao có thể ngăn cản được? Công bằng mà nói, nếu trong đội của chúng ta cũng có người vi phạm, vậy chắc chắn phải bị bắt không nương tay.”

Mấy từ "bị bắt không nương tay" khiến Tô Nhị Trụ sợ đến nỗi té xỉu, nhanh chóng rơi vào hôn mê.

Đợi cho nhóm xã viên giải tán trong hoang mang,người nhà họ Tô mới kiêu ngạo đem Tô Mạn kéo vào phòng.

Lý Xuân Hoa cười tít mắt:”Con gái của tôi đúng là người có thể diện,ngay cả lão Quách cũng phải răm rắp nghe theo.”

Tô Thiết Sơn mờ mịt hỏi lại:” Hử, lão Quách là ai?”

“ Thì Quách đại đội trưởng đó chứ ai.” Lý Xuân Hoa dẩu môi nói.

“ Vậy thì phải kêu Quách đại đội trưởng đàng hoàng,tự nhiên kêu lão Quách,chả ra thể thống gì.”

Lý Xuân Hoa như bừng tỉnh, vội gật đầu lên tiếng,” Ông nói cũng có lí, tốt xấu gì giờ tôi cũng là người nhà của cán bộ, phải chú ý mới được.” Nói rồi liền duỗi tay sờ đầu tóc Tô Mạn:”Ai da, nhìn một chút cán bộ của nhà ta, còn trẻ mà đã tài giỏi hơn người, đúng là hậu sinh khả úy."

Tô Mạn:”...” Đồng chí Lý Xuân Hoa hôm nay bị sao vậy? Cứ thấy lạ lạ ở chỗ nào!

Tô Nhị Trụ cuối cùng cũng tỉnh lại, vội chạy ra khỏi phòng hỏi Tô Mạn:” Nhị Nha, thật sự muốn bắt người hả?”

“ Đều đã bắt cả đống người rồi, còn có thể giả sao? Hôm nay bọn họ bị đưa đi diễu phố phê bình, sau đó ra nông trường để cải tạo. Còn chưa biết lúc nào mới được thả về đâu. Về sau đàn ông trong nhà chúng ta phải chú ý một chút, phải đề cao tư tưởng giác ngộ.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.